BI KỊCH VÀ SỰ THỨC TỈNH CỦA NGƯỜI BỆNH
Chương 8
8
Cha tôi dù không thể được ghép thận, nhưng sau cơn bạo bệnh, ông lại càng trân quý thời gian và tình thân.
“Vẫn sống được mà, nhà mình chỉ vất vả hơn một chút thôi.”
Ông vừa ăn cháo mẹ nấu, vừa nở nụ cười hiền hậu nhìn tôi.
Bữa cơm tối, cả nhà quây quần bên bàn, chuyện trò rôm rả.
Không khí ấm áp như bếp lửa nhỏ cháy riu riu giữa những ngày giông bão vừa đi qua.
Bạn bè vẫn thường mang theo chút quà nhỏ ghé thăm.
Hàng xóm láng giềng lại thân thiết hơn xưa.
“Nhà mình từng lắm trắc trở, nên mới càng biết thương nhau.”
Cha tôi nắm tay tôi, nụ cười rưng rưng nơi khóe mắt.
Chính trong quãng ngày ấy, tôi nhận được lời mời từ Diễn đàn Y học Toàn quốc.
Ngày hôm đó, ánh đèn trên bục diễn sáng rực, dưới khán phòng chật kín người.
Tôi đứng đó, chậm rãi kể lại hành trình của gia đình mình:
“Mỗi sinh mệnh đều đáng được tôn trọng.
Mỗi gia đình đều xứng đáng được đối xử bằng tình thương.”
Giọng tôi hơi run, nhưng đó không phải vì sợ hãi, mà là niềm thương xót kiên cường, chứ không hề thấp kém.
Hội trường vỗ tay không dứt, nhiều y bác sĩ và người nhà bệnh nhân rơi lệ.
Sau buổi diễn thuyết, một bóng hình quen thuộc đứng đợi tôi ở cửa hội trường.
Là mẹ của cậu bé giường 12.
Bà nắm chặt tay tôi, nghẹn ngào rơi nước mắt:
“Cảm ơn chị vì ngày ấy không trách chúng tôi… Quãng đường này, chị đã chịu nhiều ấm ức rồi…”
Tôi nhẹ nhàng vỗ về lưng bà, cảm thấy trong ngực trào lên một dòng ấm áp.
“Không ai dễ dàng cả… số phận vốn luôn có cách an bài riêng của nó.”
Hai gia đình — không còn trách móc.
Không còn hận thù.
Chỉ còn lại hiểu nhau, và xoa dịu nhau.
Mười năm sau, Trương Tĩnh mãn hạn tù.
Danh bạ điện thoại của cô ta chỉ còn lại số của cha mẹ và hai người bạn học đã mất liên lạc từ lâu.
Cô ngần ngại rất lâu, rồi vẫn bấm gọi cho cha — Chỉ có một tiếng tút dài vang lên, không ai bắt máy.
Trương Tĩnh gửi CV đến từng bệnh viện, phòng khám, trung tâm công tác xã hội…
Lần nào cũng bặt vô âm tín.
Biển quảng cáo y tá áo trắng ngoài ga tàu điện ngầm, giờ đây chỉ như một sự nhạo báng tàn nhẫn cho cả lý tưởng và sự sa ngã của cô.
Người quen tình cờ gặp lại, ánh mắt tránh né, nói vài câu xã giao rồi lập tức lảng đi.
Một lần, cô nhận được lời mời phỏng vấn từ một phòng khám nhỏ.
Nhưng ngay khi xác minh lý lịch, người ta thẳng thừng từ chối:
“Xin lỗi, chúng tôi không tuyển người có tiền án.”
Ngoài đại sảnh, tiếng các y tá rì rầm, thở dài.
Trương Tĩnh thấy nhục nhã tột cùng.
Đêm về, cô lặng lẽ lên mạng tìm kiếm cái tên của mình.
Bài viết về “Vụ án Trương Tĩnh” vẫn còn tràn lan, vẫn được bàn tán không ngớt:
“Sao lại để cô ta được thả ra?”
“Đừng để cô ta bén mảng tới ngành y lần nữa!”
Bình luận toàn là những lời chất vấn và căm ghét.
Nhiều đêm cô mơ thấy mình quay lại bệnh viện, bị vây quanh bởi ánh mắt khinh miệt và tiếng chửi rủa, tỉnh dậy thì nước mắt đã ướt cả gối.
Trương Tĩnh ôm gối ngồi co ro trên sàn nhà, bật khóc không thành tiếng, cả người run rẩy không dừng lại được.
Cô nhớ về những quyết định năm xưa — từng cho là vì “cứu rỗi” —
Giờ lại hiện về là vô số khuôn mặt tuyệt vọng của người nhà bệnh nhân.
“Mình… thật sự là đang hành thiện sao?
Hay chỉ đang thỏa mãn khát vọng đạo đức ích kỷ của bản thân?”
Ở một nơi khác, ngày hội kỷ niệm “Bình đẳng Sinh mệnh Toàn quốc” lần đầu tiên được tổ chức dưới sự thúc đẩy từ các chính sách mới.
Tôi đứng trên sân khấu, ánh đèn rọi sáng, tay cầm bài phát biểu, tim đập dồn dập vì xúc động.
“Những năm qua, gia đình tôi từng trải qua khoảnh khắc tăm tối nhất vì tranh chấp ghép tạng.”
“Đó là thử thách đẩy tình yêu và nỗi đau đến giới hạn tận cùng.”
“Lúc đó, chúng tôi như bị cả thế giới bỏ rơi — bất lực, phẫn nộ, kiệt quệ.”
Tôi nhìn xuống hàng ghế khán giả, nhiều người đỏ mắt lặng lẽ lau nước mắt, những tràng pháo tay vang lên như những nhịp tim hòa chung một nỗi cảm thông.
“Công lý không chỉ là trừng phạt — mà còn là lời cảnh tỉnh dành cho những người nghĩ rằng mình đang làm điều tốt.”
“Bạn không có quyền định nghĩa hy vọng hay giá trị của người khác.”
“Mỗi quyết định đều đi kèm với những đấu tranh xé lòng.
Thiện hay ác, đôi khi chỉ cách nhau một niệm khởi.”
Tôi nghẹn ngào, nước mắt lặng lẽ trượt khỏi khóe mắt:
“Tôi chấp nhận dùng chính nỗi đau của mình, để kêu gọi nhiều người hơn nữa bảo vệ công bằng và giới hạn.”
Hội trường vỡ òa trong tiếng vỗ tay.
Nhiều người đứng bật dậy, vỗ tay không ngớt, cảm xúc dâng trào.
Ống kính truyền thông bắt trọn khoảnh khắc ấy, ghi lại và lan truyền khắp mạng xã hội.
Sau buổi diễn thuyết, một số y tá và người nhà bệnh nhân bước lên, nắm chặt tay tôi.
“Cảm ơn chị, chị đã nói thay tiếng lòng của chúng tôi.”
Tôi ngẩng đầu nhìn lên tấm biểu ngữ lớn treo trên cao:
“Tôn trọng sự độc nhất vô nhị của từng sinh mệnh.”
Tất cả những tăm tối, oán giận, tổn thương từng vây lấy tôi trong đêm dài…
Giờ đây, trong tràng pháo tay ấm áp ấy, đã lặng lẽ tiêu tan.
(Đã hết truyện)
#GSNH141 - Y Nữ Sở Tương (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Ngôn Tình,
Hiện Đại,
Quay lại chương trước: https://khotruyenhay.org/gsnh141-y-nu-so-tuong/gsnh141-chuong-4/
Phiên Ngoại - Tiêu Cẩn An
Lần đầu gặp A Tương là khi triều đình phái Phó Duyên đi dẹp loạn giặc cướp.
Nguyệt Dao khăng khăng đòi đi theo.
Nguyệt Dao đi, đương nhiên ta cũng phải theo sau.
Trong lúc nguy nan, ta ở lại đoạn hậu để bảo vệ nàng.
Ta trốn trong một ngôi miếu hoang, vết thương nhiễm trùng khiến ta mê man. Chính A Tương đã cứu ta.
A Tương là một cô nương đầy mâu thuẫn.
Nàng tựa như tiểu thư khuê các, ngây thơ chẳng hiểu đời, nhưng lại bơ vơ không nơi nương tựa.
Chẳng biết nhiều về thế sự, nhưng lại sở hữu y thuật tinh thông.
Ta đưa nàng về Sâm Châu.
A Tương đối với mọi người đều dịu dàng, nhưng ta cảm nhận được sự khác biệt nàng dành cho ta.
Giống như sự ỷ lại, như một chút yêu mến.
Chỉ là khi ấy, lòng ta chỉ hướng về Nguyệt Dao, nên nàng không nói ra.
Nàng không nói, ta cũng vờ như không hay.
Dù sau này, khi ta dần thích A Tương và cưới nàng làm vợ, ta vẫn giữ thói quen ấy.
Chỉ cần nàng không lên tiếng, ta sẽ giả vờ không thấy nỗi buồn và đau đớn trong mắt nàng.
Mỗi khi Nguyệt Dao bất hòa với Phó Duyên, nàng luôn tìm đến ta.
Dù bất cứ lúc nào, nàng cũng có thể tìm thấy ta.
Vì ta luôn đứng sau nàng, lặng lẽ che chở.
Cũng như A Tương luôn ở bên cạnh ta.
Nhưng ta đã quên mất.
A Tương ở bên ta chỉ vì nàng yêu ta, vì nàng đối tốt với ta.
Với tài y thuật của mình, A Tương có thể tự lo cho bản thân.
Nàng lương thiện, ai gặp nàng cũng thường đáp lại bằng sự chân thành.
Ta từng nghĩ, trời đất rộng lớn, A Tương chỉ có một mình.
Nếu rời xa ta, nàng sẽ bơ vơ, không chốn dung thân.
Vì thế, ta luôn tin rằng A Tương sẽ mãi chờ ta, chờ ta chia sẻ chút ít dịu dàng từ Nguyệt Dao cho nàng.
Dù nhận hưu thư, nàng cũng sẽ ngoan ngoãn đến Sâm Châu đợi ta.
Nhưng ta không ngờ, dòng sông Quận Giang chẳng thể mãi quanh quẩn bên Quận Sơn mà chảy.
A Tương rời xa ta, dòng Tương Thủy uốn lượn trôi đi. Dù nàng đến nơi đâu, trước mắt nàng cũng là một bầu trời tự do rộng mở.
Hết
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰
