Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

BẢO GIA TIÊN HỒ NHỊ NƯƠNG

Chương 6



Thẩm Diệu tái mét mặt, cả người sững sờ tại chỗ.

 

Chờ đến khi hoàn hồn lại, ông ta quay phắt sang, gầm lên với Thẩm Tư Kỳ.

 

“Mày có biết con đàn bà bên cạnh mày đã đi đâu không?!”

 

“Tao nói cho mày biết, cô ta đã quay về Tưởng gia!”

 

“Cô ta ôm vai bá cổ với Tưởng Chính, còn qua đêm luôn trong nhà hắn!”

 

“Thẩm Tư Kỳ, mày đúng là bị ngu lâu năm rồi!

 

“Thượng Quan Hồ là Bảo Gia Tiên của Thẩm gia, vậy mà mày lại đuổi cổ cô ấy ra ngoài!”

 

“Chưa kể, mày còn rước ngay con đàn bà của kẻ thù vào nhà!”

 

“Mày có hiểu không hả?!”

 

“Mọi chuyện xảy ra trong thời gian qua, tất cả đều là do không còn Bảo Gia Tiên bảo hộ nữa!”

 

“Mày đúng là ngu hết thuốc chữa!”

 

“Sinh ra một đứa con ngu xuẩn như mày, tao thật có lỗi với liệt tổ liệt tông của Thẩm gia!”

 

Tôi liếc nhìn mấy vị tổ tiên đang đứng bên cạnh.

 

Nhìn họ, những khuôn mặt vốn đã chết lặng, giờ đây còn đen hơn cả mặt của Diêm Vương.

 

Từng người đều căm phẫn, nếu không phải vì giới hạn của âm dương, họ chắc chắn sẽ lao vào đánh chết Thẩm Tư Kỳ ngay lập tức!

 

Khi Thẩm Tư Kỳ nghe được tin này, toàn thân hắn đứng phắt dậy, liền gào lên với Thẩm Diệu:

 

“Ba, ông lừa tôi, Lăng Nhi không phải kiểu người như vậy!

 

“Ông nhất định đang lừa tôi!

 

“Hơn nữa, tôi không tin gì gọi là Bảo Gia Tiên, tôi chỉ tin vào chính mình!”

 

Bên cạnh tôi, Thẩm Thì Khanh siết chặt nắm tay đến kêu răng rắc, nghiến răng rồi bật ra một câu:

 

“Hồ nhị Thái Thái, nếu bà bảo tôi đi đánh chết hắn, tôi sẽ chấp nhận bất kỳ điều kiện gì!”

 

Tôi lạnh lùng cười. Mộ.t” C,hé/n Tiê/u Sầ[u:

 

“Bao gồm cả việc để anh ta mất hồn mất vía, Thẩm gia tan thành tro bụi?”

 

Hắn sững sờ, các gia chủ khác cũng ngẩn người.

 

Một lúc lâu sau, họ lại đồng loạt gật đầu.



 

“Vậy thì đã chẳng giữ được, tan biến thì tan biến.”

 

“Nhưng chúng tôi thật sự muốn tự tay đánh chết hắn!”

 

Tôi cười khẽ.

 

“Vậy thì tôi sẽ giúp các ông.”

 

Ngón tay tôi kết ấn, chúng tôi đồng loạt hiện ra trước mặt Thẩm Diệu và Thẩm Tư Kỳ.

 

“Thẩm Diệu, nếu ông đã đối xử tệ với tổ tiên như vậy, sao không để tôi cho ông một cơ hội để xin lỗi?

 

“Tôi đã đưa họ tới đây rồi.”

 

Thẩm Thì Khanh và các gia chủ khác đều mặc y phục của tù nhân thời cổ, thậm chí cả trang sức cũng vậy.

 

Còn tôi, tôi đã phục hồi lại hình dáng Hồ nhị Thái Thái.

 

Trang phục ôm sát, quý phái, vẻ ngoài quyến rũ mê hoặc.

 

Khi thấy chúng tôi xuất hiện đột ngột, với trang phục kỳ quái, Thẩm Diệu và Thẩm Tư Kỳ đều ngây người.

 

Thẩm Tư Kỳ không hiểu, hắn nhìn tôi ngẩn người rồi hỏi:

 

“Thượng Quan Hồ? Sao cô lại dẫn người về nhà chúng tôi vậy? Mấy người này không phải người, ma quái gì mà dọa chết người ta!

 

“Sao các người lại đến đây? Không thấy ai vào cửa mà?”

 

Hắn còn đang hoang mang, thì Thẩm Diệu đột nhiên quỳ xuống trước một gia chủ sau lưng tôi, khóc lóc.

 

“Cha ơi? Là cha sao?

 

“Cha thực sự trở về rồi sao? Con xin lỗi cha, con không dạy dỗ tốt thằng cháu của mình, con xin lỗi cha!”

 

Chưa kịp nói hết, ông ta đã bị một cái tát vang lên!

 

“Ông không chỉ có lỗi với tôi, ông còn có lỗi với tổ tiên của chúng ta, chính tổ tiên đã giúp nhà họ Thẩm có được Bảo Gia Tiên, thế mà các ông lại đuổi bà ấy đi!

 

“Thật là không có mắt mà!”

 

“Xin lỗi thì phải xin lỗi với họ chứ!”

 

Nói xong, ông ta để mấy gia chủ phía sau bước ra.

 

Thẩm Diệu hoàn toàn ngây người, sau một lúc mới phản ứng lại, cuống quýt quỳ xuống, lần lượt lạy từng gia chủ một!

 

“Con bất hiếu Thẩm Diệu xin lỗi tổ tiên nhà họ Thẩm, con không xứng làm con cháu nhà họ Thẩm…”

 



Thẩm Tư Kỳ hoàn toàn đứng ngây ra.

 

Hắn nhìn Thẩm Diệu, ngơ ngác hỏi:

 

“Ba, ba có ý gì vậy? Tổ tiên nhà họ Thẩm đã lên đây sao?

 

“Sao có thể như vậy? Quá vô lý rồi!” M”ộ:t/ C]hé.n T/iêu, S”ầu.

 

Còn chưa nói dứt lời, mặt hắn đã bị giáng liên tiếp mấy cái bạt tai!

 

Gương mặt lập tức sưng vù, tím bầm, trông vô cùng ghê tởm.

 

Là do Thẩm Thời Khanh và các đời gia chủ khác ra tay.

 

“Thẩm Tư Kỳ, phải không?!”

 

“Ta hao tổn tâm cơ trói Bảo Gia Tiên về bảo hộ gia tộc, thế mà mày lại báo đáp chúng ta theo cách này sao?!”

 

“Tại sao những đời trước ai cũng có thể kiên trì giữ mình, chỉ có mình mày là làm không nổi?!”

 

“Mày nghĩ Thẩm gia có thể đứng vững cả trăm năm đều nhờ vào thực lực sao?

 

“Không có may mắn và sự bảo hộ, dù có giỏi đến đâu cũng chỉ là cành đơn lẻ loi, chẳng chóng thì chầy cũng gãy đổ!”

 

“Còn cái đồ ngu xuẩn như mày, uống được vài giọt ‘mực Tây’ là tưởng mình cao siêu lắm đúng không?!”

 

“Hôm nay không đánh chết mày thì không cam tâm!”

 

Dứt lời, Thẩm Thời Khanh lại xông lên đánh túi bụi vào Thẩm Tư Kỳ.

 

Thẩm Diệu đứng một bên nhìn thấy con trai bị tổ tiên đánh đến thê thảm, chỉ có thể khóc rống lên trong tuyệt vọng.

 

Mà Thẩm Tư Kỳ thì sao?

 

Hắn bị đánh đến toàn thân đầy thương tích, da thịt rách toạc, máu me đầm đìa.

 

Chỉ còn biết nức nở cầu xin.

 

“Con biết lỗi rồi! Con biết lỗi rồi! Xin các ngài tha cho con!”

 

“Con không biết cô ấy chính là Bảo Gia Tiên của Thẩm gia! Con thực sự không biết! Không ai nói với con cả!”

 

“Con xin thề, sau này sẽ không bao giờ dám nữa! Xin các ngài tha cho con một mạng!”

 

Nhưng lời cầu xin của hắn hoàn toàn vô dụng.

 

Những nắm đấm vẫn mưa rơi trên người, không có cách nào tránh né.

 

Thấy van xin vô ích, hắn vùng vẫy bò dậy, lao đến trước mặt tôi.



 

Nắm chặt lấy vạt váy tôi, ngước lên, đôi mắt đầy tuyệt vọng.

 

“Vợ ơi, anh xin em…

 

“Em nói giúp anh đi… Chúng ta tái hôn, làm lại từ đầu được không?!”

 

Tôi một cước đạp thẳng vào ngực hắn, sắc mặt tràn đầy chán ghét.

 

“Cút!”

 

“Đừng có gọi tôi là vợ! Chỉ nhìn anh một cái thôi tôi cũng thấy bẩn!”

 

“Anh lấy đâu ra tự tin mà nghĩ tôi còn muốn ở bên cạnh anh?!”

 

Lúc này, Thẩm Thời Khanh cũng không nhịn nổi, lạnh lùng châm chọc.

 

“Mày có biết cô ấy là ai không?” Mộ/t, C.hé]n Tiê/u” Sầ[u:

 

“Cô ấy là Hồ Tiên Nhị Thái Nãi, là một trong những đại tiên linh thiêng nhất mà vô số người cầu xin cũng chẳng được!”

 

“Nếu không phải do ta dùng Trói Tiên Thừng buộc cô ấy lại, mày nghĩ Thẩm gia có thể có ngày hôm nay sao?”

 

“Sợ rằng ngay cả mày, cũng chưa chắc tồn tại trên đời này!”

 

“Ngay cái khoảnh khắc mày thay lòng đổi dạ, cô ấy đã hoàn toàn thoát khỏi Thẩm gia rồi.”

 

“Mày đã bị vứt bỏ từ lúc đó!”

 

“Đồ ngu!”

 

Thẩm Tư Kỳ sững sờ tại chỗ, chết lặng nhìn tôi.

 

Từng khoảnh khắc giữa tôi và hắn như một thước phim tua ngược trong đầu hắn.

 

Tôi đối xử tốt với hắn thế nào.

 

Tôi đã cứu hắn ra sao.

 

Những đại nạn hắn gặp phải, từng thứ một, tôi đều đã ra tay giải quyết giúp hắn.

 

Tất cả như một cuộn phim, lướt qua trước mắt hắn.

 

Sắc mặt hắn bỗng chốc tái nhợt.

 

Cả người như mất đi linh hồn.

 

Môi run rẩy, miệng lẩm bẩm.

 



“Thì ra… Thì ra… là em đã luôn ở phía sau giúp anh… cứu anh…”

 

“Thì ra… điều tốt đẹp nhất… vẫn luôn ở ngay bên cạnh anh…”

 

“Là anh không biết trân trọng…”

 

“Là anh nông cạn… bị thế gian phù phiếm làm mờ mắt…”

 

“Là anh sai rồi… Sai không thể cứu vãn…”

 

“Anh có lỗi với em… có lỗi với em…” M”ộ,t/ C[hé:n T/iêu” Sầ/u]

 

Thẩm Thời Khanh thấy hắn như vậy, không nhịn được muốn xông lên đánh tiếp, nhưng bị tôi ngăn lại.

 

“Tôi đã hứa với Phủ Quân sẽ không gây náo loạn dương gian.”

 

“Cho các ngài đánh một trận, đã là cực hạn rồi.”

 

“Nếu ngài muốn đánh chết hắn, tôi sẽ không đồng ý.”

 

Thẩm Thì Khanh ngây người.

 

“Nhưng giá phải trả của chúng ta là hồn bay phách tán, chỉ có thể đánh một trận sao? Các người lừa chúng tôi à?”

 

Tôi cười.

 

“Lừa gì chứ? Tôi rõ ràng đã nói là chỉ đánh một trận thôi mà.

 

“Hơn nữa, báo ứng của hắn không phải là các ông phải chịu.

 

“Và tôi muốn các ông nhìn thấy tận mắt Thẩm gia sẽ bị hủy hoại như thế nào.”

 

Ánh mắt của họ ngay lập tức tràn ngập sự sợ hãi, nhìn tôi mà hỏi:

 

“Cô muốn làm gì?”

 

Tôi cười nhạt.

 

“Đương nhiên là báo thù.”

 

Chưa kịp để họ phản ứng, tôi vung tay lên, cả bọn liền bay lên giữa không trung.

 

Họ nhìn thấy Thẩm Diệu và Thẩm Tư Kỳ từ trạng thái ngây người tỉnh lại.

 

Cảm giác như họ vừa trải qua một giấc mơ, trong mơ bị tổ tiên đánh.

 

Nhưng nhìn vết thương trên người, họ lại mơ hồ cảm thấy không phải là mơ.

 

Cho đến khi Thẩm Diệu nhận được một cuộc điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói hoảng loạn.



 

“Ông chủ, xong rồi, chuyện hai năm trước công trường của chúng ta gặp sự cố, khiến hơn trăm người chết đã bị nhà họ Tưởng đưa ra ngoài!

 

“Hot search chẳng thể xóa được, bây giờ bên trên đã bắt đầu chú ý rồi.

 

“Hiện giờ có người từ cục công an đã đến công ty, chuẩn bị điều tra, còn một nhóm nữa đang đi đến khu nhà cũ của chúng ta!”

 

Thẩm Diệu làm rơi điện thoại xuống đất, tỉnh lại thì hai tay ôm đầu, đau khổ mà khóc lóc.

 

“Xong rồi, lần này thật sự xong rồi.”

 

Thẩm Tư Kỳ cũng như bị sét đánh trúng.

 

“Sao lại thế được, sao lại bị lộ ra? Không phải trước đó đã giấu kín rồi sao?

 

“Đúng rồi, lúc đó là vợ tôi giúp tôi giải quyết, tôi chỉ nói với cô ấy một câu, chuyện này cứ như chưa từng xảy ra, sao giờ lại bị lật lại như thế…”

 

“Liệu vợ tôi có thực sự là Bảo Gia Tiên giúp tôi sao?

 

“Nhưng tôi lại đi ly hôn với cô ấy, giờ tôi phải làm sao?”

 

Hắn quay sang hỏi Thẩm Diệu: Mộ:t, C]hé.n T”iêu/ Sầu.

 

“Ba, tôi phải làm sao bây giờ…”

 

Nhưng Thẩm Diệu hoàn toàn không thể trả lời hắn.

 

Bởi vì ông ta đột ngột bị nhồi máu cơ tim, ngã xuống đất và bất tỉnh.

 

Thẩm Tư Kỳ khóc thảm thiết, ôm lấy ông ta.

 

Cho đến khi người từ cục công an đến và đưa ông ta đi.

 

Bọn họ nhìn thấy Thẩm Tư Kỳ bị áp giải đi, sau khi sự thật về tai nạn được làm rõ, hắn bị tuyên án tử hình.

 

Thẩm Diệu qua đời.

 

Thẩm thị bị Tưởng thị thôn tính.

 

Bản thân Thẩm Tư Kỳ cũng sắp chết, cuối cùng hắn hoàn toàn sụp đổ, bật khóc nức nở.

 

Nhưng hình phạt dành cho hắn vẫn chưa kết thúc.

 

Linh Nhi đến thăm hắn.

 

Cô ta nói ra một sự thật.

 

“Tôi là Bảo Gia Tiên của Tưởng gia.”

 



“Đứa con trong bụng tôi là của Tưởng Chính. Tôi chưa từng ngủ với anh.”

 

Hai câu nói ngắn ngủi, đánh thẳng vào thần kinh Thẩm Tư Kỳ.

 

Hắn chết lặng.

 

Sau đó là một sự im lặng không hồi kết.

 

Thì ra nỗi đau lớn nhất không phải là khóc đến tan nát cõi lòng, mà là sự tĩnh lặng đến mức tuyệt vọng.

 

Thẩm Tư Kỳ nhận lấy quả báo của mình.

 

Tôi xoay người, nhìn về phía Thẩm Thời Khanh và các đời gia chủ khác, giọng nói lạnh băng.

 

“Các người đã thấy kết cục cuối cùng của Thẩm gia rồi chứ?”

 

“Lẽ ra các người đã phải hồn phi phách tán.”

 

“Nhưng ta đã hứa với Phủ Quân sẽ đưa các người quay về.”

 

“Thực ra nghĩ lại, nếu các người biến mất hoàn toàn, có lẽ đó lại là một sự giải thoát.”

 

“Nhưng mang theo một chút ý thức, vĩnh viễn không ngày không đêm, mãi mãi hồi tưởng về kết cục của Thẩm gia… có lẽ còn đau đớn hơn.”

 

“Vậy nên, đây mới chính là số phận của các người.” M,ộ[t” C.hé/n: Tiêu/ S”ầ/u

 

Bọn họ kinh hoàng nhìn tôi, hoảng sợ cầu xin tôi ban cho họ sự tiêu vong.

 

Tôi từ chối.

 

Tay bấm quyết, trong ánh mắt tràn đầy khiếp sợ của họ, gửi tất cả bọn họ trở về Địa Phủ.

 

Tiếp tục chuỗi ngày vô tận trong bóng tối, không ngày không đêm, mãi mãi bị giam cầm trong ký ức đau khổ.

 

Còn tôi, bí mật trở về hang ổ của mình.

 

Tìm một cái cớ rồi mới xuất hiện lại, tránh để lũ hồ tử hồ tôn của tôi lấy ra làm trò cười.

 

À, suýt quên.

 

Tôi còn mang theo Linh Nhi.

 

Giao cô ta cho Xà Tiên Thái Nãi xử lý.

 

Không có Bảo Gia Tiên, Tưởng thị rất nhanh cũng sụp đổ.

 

Sau đó, một gia tộc khác trỗi dậy – Phí thị.

 

Nghe nói gia tộc này rất có nền nếp. Mộ/t” C:hé.n Tiêu/ Sầu.



 

Không chỉ có gia phong tốt, mà còn làm nhiều việc có lợi cho đất nước và dân sinh.

 

Dù không mời Bảo Gia Tiên, họ vẫn trở thành người đứng đầu ngành.

 

(Toàn văn hoàn.)

(Đã hết truyện)

NGOẠI LỆ THỨ HAI CỦA CHỒNG (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Ngôn Tình, Hiện Đại,

Lúc đang sốt cao nằm viện chờ chồng, tôi lướt điện thoại và thấy thư ký của anh ta đăng báo cáo khám thai:

【Chiến binh dẹp sạch gai góc, bảo vệ công chúa lớn và công chúa nhỏ】

Nhìn một góc trong bức ảnh, có một bàn tay “vô tình” lọt vào, tôi liền nhắn lại một dấu hỏi:

【Chiến binh mà cô nói không phải là chồng tôi đấy chứ?】

Phó Diễn Thần gọi điện đến:

“Cô bé đó gặp chút rắc rối, đừng làm khó người ta nữa, xoá đi.”

Tôi lập tức đăng tin Linh Cẩm Nhi mang thai lên group nội bộ công ty.

Linh Cẩm Nhi vừa khóc vừa làm loạn đòi nghỉ việc.

Nhưng Phó Diễn Thần nhanh chóng @all:

【Đứa bé là con tôi, ai không giữ được cái miệng thì nghỉ việc luôn cho tôi!】

Nói xong còn cố ý @ tôi.

Tôi tức đến mức nằm trên giường bệnh mà tay chân run lẩy bẩy.

Ngay trong ngày hôm đó, tôi tung luôn video Linh Cẩm Nhi ngủ với một gã da đen lên mạng.

@ Phó Diễn Thần:

【Anh nói người da đen này là anh hả?】

1

Video vừa đăng chưa được một phút đã bị xoá sạch.

Lúc tôi đang định đăng lại lần nữa thì Phó Diễn Thần cuối cùng cũng về nhà.

“Em muốn hủy hoại cô ấy thật sao? Cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ, em có cần phải ép đến mức đó không?”

Tôi bật cười:

“Cô gái nhỏ thì có thể dẫn chồng tôi đi khám thai, rồi đăng lên mạng xã hội để khiêu khích tôi à? Anh có biết có bao nhiêu người đã thấy bài đăng đó không? Biết người ta đang bàn tán gì về tôi không?”

Tôi và Phó Diễn Thần kết hôn trong bí mật.

Nhưng ở công ty, đôi khi chúng tôi vẫn vô thức hành xử như vợ chồng.

Khiến không ít người tưởng tôi chỉ là một fan nữ si tình tưởng tượng ra mối quan hệ với Phó Diễn Thần.

Lần này sau khi Linh Cẩm Nhi đăng bài lên mạng xã hội, không ít người sau lưng cười nhạo tôi — một người đàn bà già cuối cùng cũng sắp bị “dòng máu trẻ” dạy cho một bài học.

Nhưng việc Phó Diễn Thần không nói lời công bằng thì thôi, anh ta thậm chí còn công khai đứng về phía Linh Cẩm Nhi.

Đó là điều tôi không thể chịu đựng được.

Phó Diễn Thần dừng lại một chút, rồi cau mày nói:

“Con bé cũng có lý do mới làm như vậy. Nó còn trẻ, chưa có nhiều trải nghiệm. Em cần gì phải chấp nhặt với nó? Đưa phim gốc đây, anh không thể để em hủy hoại tương lai của một cô gái trẻ như thế.”

Anh ta đưa tay về phía tôi, tôi lập tức thu cái USB về phía mình:

“Đưa cũng được, nhưng trước tiên anh phải cho cô ta nghỉ việc. Đồng thời nói rõ đứa con trong bụng cô ta là của ai.”

“Sa thải?”

Anh ta cau mày: “Anh không thể sa thải cô ấy. Chỉ vì em ghen tuông và nghi ngờ vô lý mà đòi sa thải một nhân viên, anh không làm được.”

“Vậy thì ly hôn đi.”

Tôi ném đơn ly hôn ra trước mặt anh ta.

Phó Diễn Thần sững người một lúc.

Sau đó nghiến răng nói: “Anh không ly hôn với em, nhưng anh cũng sẽ không đuổi việc cô ấy.”

Tôi siết chặt USB:

“Được thôi, vậy để tôi đăng video lên toàn mạng, để cho tất cả mọi người cùng xem thử, thư ký mà anh đắc ý nhất, sau lưng thì ‘làm việc’ với sếp kiểu gì.”

“Cô!”

Anh ta nghẹn họng.

Tôi nhìn anh, đẩy đơn ly hôn sang.

Anh ta chộp lấy rồi xé nát:

“Muốn công khai thì cứ công khai đi.”

Tôi sững người.

Nhưng anh ta đã quay người bỏ đi, không cho tôi cơ hội nói thêm một lời.

Tiếng cửa sập “rầm” một tiếng nặng nề vang lên. Tôi cúi đầu nhìn cánh tay nổi đầy gân tím do tiêm truyền, trên bàn là đầy hộp thuốc, bật cười chua chát—

Giọng tôi đã khàn đến mức gần như mất tiếng.

Vậy mà anh, người luôn tinh ý như thế, thậm chí không hề nhận ra tôi vừa trải qua một trận ốm nặng. Khi anh đang đưa Linh Cẩm Nhi đi khám thai…

2

Tôi và Phó Diễn Thần rơi vào chiến tranh lạnh.

Tôi không liên lạc với anh ta, mà toàn tâm toàn ý dồn vào dự án lớn đang triển khai.

Lý do khiến tôi đổ bệnh nhập viện, cũng chính là vì kiệt sức khi theo đuổi dự án đó.

Nhưng đúng lúc tôi sắp ký hợp đồng, khi đã thuyết phục được khách hàng, điện thoại của ông ta đột nhiên rung lên.

Ngay sau đó, toàn bộ điện thoại của những người trong phòng họp cũng đồng loạt rung.

Tôi hoảng hốt lấy điện thoại ra xem.

Trong đoạn video cũ Linh Cẩm Nhi ân ái với gã da đen, người bị ôm chặt trong vòng tay của hắn — lại chính là tôi!

Tiếng động trong video vang lên từ hệ thống âm thanh vòm của phòng họp, chát chúa và rõ ràng đến từng chi tiết khiến khách hàng mặt mày trắng bệch.

“Hơ…”

Ông ta ném cây bút lên bàn, đứng dậy, nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường:

“Không ngờ đấy, cô Cố cũng chịu chơi thật.”

“Giám đốc Triệu!”

Tôi hoảng loạn định đuổi theo khi ông ta dẫn người rời khỏi phòng họp, nhưng lại vấp vào chân ghế và ngã nhào xuống đất.

Trợ lý vội vàng đỡ tôi dậy, đầu gối tôi đã rướm máu, nhưng tôi không còn cảm thấy đau nữa.

Tôi siết chặt bản hợp đồng sắp được ký trong tay, mắt đỏ hoe, cổ họng nghẹn đắng—

Người có quyền truy cập và điều khiển hệ thống thiết bị trong hội trường… chỉ có một mình chồng tôi, Phó Diễn Thần.

Vì muốn giữ gìn danh tiếng cho Linh Cẩm Nhi, anh ta có thể hủy hoại cả thanh danh của tôi sao?

“Liên lạc với Phó Diễn Thần.”

Trợ lý lập tức gọi điện.

Nhưng thử vài lần, gương mặt họ trắng bệch quay sang tôi:

“Giám đốc Cố, tổng giám đốc Phó không bắt máy… và… đã chặn cả số của chúng ta rồi…”

Tôi hiểu rồi.

Phó Diễn Thần rõ ràng đang cố tình làm tôi mất mặt.

Tôi siết chặt tập hồ sơ hợp đồng đến mức nhăn nhúm, cắn chặt răng, mắt đỏ hoe:

“Giá cổ phiếu của tập đoàn Phó dạo này thế nào?”

“Tăng trưởng mạnh mẽ.”

“Bán khống!”

Tôi ném lại một câu, rồi sải bước rời khỏi phòng họp.

Nếu Phó Diễn Thần đã muốn xé toạc mặt nạ với tôi, thì đừng trách tôi không còn nghĩ đến tình nghĩa vợ chồng!

3

Rất nhiều người nghĩ tôi chỉ là một quản lý mờ nhạt trong tập đoàn Phó.

Nhưng họ không biết, tôi còn là một cao thủ thao túng thị trường chứng khoán giấu nghề.

Khi giá cổ phiếu của tập đoàn Phó bắt đầu gặp vấn đề, người đầu tiên Phó Diễn Thần nghĩ đến chính là tôi.

Anh ta ném bảng phân tích giá cổ phiếu lên bàn tôi:

“Chỉ vì giận dỗi với anh, mà em phải làm đến mức này sao?”

“Làm đến mức nào?”

“Công ty này là doanh nghiệp của hai vợ chồng chúng ta, không chỉ có công sức của anh. Em làm vậy chẳng có lợi gì cho em cả.”

“Ai nói không có.”

Tôi dựa người vào ghế giám đốc:

“Thấy người từng tổn thương mình cũng bị tổn thương, đó chính là cái lợi. Với lại, sự nghiệp của tôi đâu chỉ có mỗi tập đoàn Phó.”

Phó Diễn Thần trợn mắt nhìn tôi.

Tôi cười lạnh: “Vì để xả giận, tôi không tiếc chút thiệt hại này.”

“Nhưng mà…”

Anh ta siết chặt nắm tay: “Chuyện này vốn dĩ là lỗi của em trước. Vì tình nghĩa vợ chồng, anh mới không nộp bằng chứng cho cảnh sát.

Nếu em còn ngoan cố không tỉnh ngộ, thì anh cũng đành phải cạn tình…”

“Bằng chứng?”

Tôi sững người: “Bằng chứng gì?”

“Còn định giả ngây sao?”

Phó Diễn Thần nhíu mày nhìn tôi: “Cái tên da đen đó làm sao lên được giường của Cẩm Nhi, khiến cô ấy mang thai ngoài ý muốn, em thực sự không biết gì à?”



Bình luận