BẠN TRAI KÝ SINH, CẢ NHÀ ĐÒI CHIA GIA NGHIỆP NHÀ TÔI
Chương 9
Đến khi Lỗ Thích thắng xong về nhà, chỉ còn lại căn nhà trống trơn, bố mẹ thì đang xếp đồ:
“Ly hôn thì sao? Không có hai người, tôi vẫn sống tốt!”
Hắn đang thắng nên ngông nghênh ra mặt.
Nhưng bố mẹ hắn giờ không hơi đâu dạy con làm người nữa.
Họ xách vali, mạnh ai nấy đi tìm “bến đỗ”.
Bố Lỗ thì về với tiểu tình nhân.
Mẹ Lỗ thấy chồng là gay, con là con bạc, cũng vội kiếm trai trẻ để an ủi tâm hồn.
Còn Lỗ Thích, hết vận đỏ, bắt đầu thua không ngóc đầu dậy.
Thua đến mức phải mang cả đồng hồ vàng mẹ để lại đi cầm cố.
Mà bọn cờ b.ạ.c ấy đâu để hắn gỡ gạc? Cuối cùng, tiền cha mẹ để lại cũng bay sạch, còn nợ thêm một đống.
Bố hỏi tôi:
“Con tính làm gì với căn nhà đó?”
Tôi vẫn chưa nghĩ ra.
Ông bèn đưa tôi xem một tờ báo cũ gần 10 năm trước.
Tin: Một mẹ đơn thân nhảy lầu tự tử vì mất con.
Địa chỉ: Chính là nhà cũ của Lỗ Thích.
Bài báo viết: người mẹ có con gái bị hen suyễn, vì không ai trông, nên phát bệnh c.h.ế.t ở nhà.
Mẹ quá đau lòng, đã nhảy lầu từ ban công.
Bố tôi nói:
“Cô ấy là chủ cũ căn nhà. Không hiểu sao, trước khi c.h.ế.t lại sang tên nhà cho bố Lỗ.”
Mẹ đơn thân. Con hen suyễn. Bố Lỗ…
Tôi bỗng nhớ đến cảnh ông ta hút thuốc phì phèo trong phòng khách nhà tôi.
"Ăn tuyệt hậu..."
Bố tôi lắc đầu:
“Chuyện này không có bằng chứng. Nhưng nhà cô ấy kiện họ mấy năm, cuối cùng thua kiện, cũng c.h.ế.t già dần, nhà rơi vào tay họ.”
Tôi thấy lạnh sống lưng.
Quả thật, hang sói làm sao mà không có máu.
Lỗ Thích thua sạch sành sanh, bị tiệm bài đuổi ra đường chỉ còn mỗi cái quần xì.
Hắn không còn tiền, phải đến tìm mẹ.
Đúng lúc gặp mẹ đang sống cùng “phi công trẻ” mới tán.
Cậu trai đó cùng tuổi với Lỗ Thích, bảnh bao, đứng cạnh hắn như soái ca – ăn mày.
Không biết cãi nhau gì, Lỗ Thích cầm d.a.o đ.â.m luôn tình địch.
Mẹ hắn còn chưa kịp phản ứng, cậu kia đã nằm trong vũng máu.
Hắn cướp ví và điện thoại, bỏ trốn.
Tội cố ý gây thương tích + bỏ trốn, ít cũng phải ngồi bóc vài năm.
Hắn không muốn ngồi tù, trốn về quê.
Một sáng sớm nọ, ông già trong làng ra sông tập thể dục, thấy chỗ bác Lỗ từng ngồi câu cá, trôi nổi một vật.
Dùng gậy kéo vào nhìn… chính là xác c.h.ế.t đuối của Lỗ Thích.
Cả làng lại được dịp bàn tán.
Lỗ Thích c.h.ế.t thế nào, giống hệt cái c.h.ế.t bí ẩn của bác Lỗ — thành hai vụ án không lời giải của cả làng.
Có khi, là ông trời cũng muốn trừng trị.
Con c.h.ế.t rồi, mẹ Lỗ tìm đến bố Lỗ.
Nhưng bố cũng chẳng còn sức.
Ông nằm liệt ở viện, ung thư phổi giai đoạn cuối, không có ai chăm sóc.
Chờ đến khi bán nhà xong, ly dị xong, mất cả con, mới phát hiện mình bệnh thì có ích gì?
Nhà họ còn có em út, khi biết vụ “tráo người xem mắt” đã cắt đứt liên lạc:
“Tự làm tự chịu, tôi với nhà anh chị không còn gì nữa.”
Mẹ Lỗ cũng chẳng muốn lo cho chồng, chỉ thấy may mắn là ông ấy không truyền bệnh truyền nhiễm cho mình.
Nhưng bà cũng không khá hơn.
Cậu tình nhân trẻ bị đ.â.m — do tôi xúi — quay sang đổ hết tội cho mẹ Lỗ.
Cả họ nhà trai kéo đến đập phá nhà thuê của bà.
Chủ nhà bực quá, đuổi cổ ra đường.
Trước khi đuổi còn mắng:
“Từng thấy bà già lẳng lơ, nhưng chưa thấy ai chơi tới mức hại c.h.ế.t con!”
Bà phải bồi thường một khoản lớn, mới tạm yên.
Nghèo túng, bà đem đồ trang sức cũ đi bán.
Vừa hay, dì tôi dẫn anh họ và con dâu đi chọn vòng cưới.
Thấy bà Lỗ đang tranh cãi với nhân viên, dì liền lên tiếng:
“Ơ kìa, không phải cái lắc vàng 99k miễn ship đó chứ?”
Bà gằn:
“Tôi bán vàng thật!”
Dì tôi lại mỉa:
“Vàng thật thì sao, sao không nói là truyền từ đời tổ tiên nữa?”
Bà Lỗ tức quá, hét lên:
“Không bán nữa! Tôi không bán nữa!”
Dì tôi chép miệng:
“Giờ con trai bà c.h.ế.t rồi, giữ lại cũng chẳng biết truyền cho ai.”
Nhắc tới Lỗ Thích là đụng nọc, bà ta xông lên định tát.
Dì tôi né qua, nói lớn:
“Cả tiệm và camera đều thấy hết nhé! Đánh thắng thì vào tù, đánh thua thì vô viện, lại còn bồi thường! Lời đấy chị ơi!”
Anh họ và vợ đứng ngay đấy.
Bà Lỗ tức đến mức… tự vả vào mặt mình.
Vậy là, nhà họ Lỗ: một người chết, một người chờ chết, một người sống nhục.
Tôi sẽ chờ xem hai con sói già kia còn gặp quả báo gì nữa.
Bởi vì — nợ, thì phải từ từ mà trả.
Dì tôi sướng đến mức muốn phát thông báo toàn quốc.
Mẹ tôi cũng nhận được tin nhắn chúc mừng.
Qua điện thoại, tưởng tượng ra được vẻ mặt rạng rỡ của dì:
“Cái bà trà xanh đó cuối cùng cũng bị trời phạt! Hôm đó tôi thấy bà ta già hơn 20 tuổi! Đáng đời!”
“Hồi đó suýt nữa con bé nhà mình bị bọn nó lừa, may mà nó sáng suốt, dứt sớm!”
“Con gái nhà mình là cô gái có phúc, không vào nổi cái nhà bạc phúc đó đâu!”
Dì nói rất nhiều, rồi lại chuyển sang chủ đề tôi:
“Con bé giờ vẫn độc thân à, không tính tìm ai sao?”
Mẹ tôi cười:
“Tùy duyên thôi. Nó đang làm ở công ty nhà, tinh thần tốt lắm, nhìn còn tươi hơn xưa.”
Giờ tôi về làm ở công ty gia đình, bắt đầu từ cơ sở, từ từ học cách vận hành.
Bố tôi rất kỳ vọng:
“Đợi con vững vàng rồi, bố mẹ sẽ về hưu, đi du lịch khắp thế giới.”
Trước đây tôi chỉ biết chơi, giờ thì cũng ngại:
“Chắc còn lâu lắm ạ.”
Bố xoa đầu tôi:
“Con từng trải qua sói hoang, bố tin con sẽ không sợ hẻm tối nữa. Đường còn dài, bố vẫn đủ sức đi cùng con.”
Đúng vậy, đường còn rất dài.
Trước kia, bố mẹ là chỗ dựa của tôi.
Về sau, tôi muốn trở thành chỗ dựa cho họ.
HẾT.
(Đã hết truyện)
#GSNH154 - Trời nắng rồi (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Quay lại Chương 10
24
Kiều Chí Hải vẫn canh cửa nhà tôi.
“Mày yêu thằng giàu thế, nó đưa tao 300 nghìn tệ để cắt đứt cha con. Tao không đồng ý, ít nhất 3 triệu tệ!”
Tôi mở cửa, cười gượng:
“Vậy mộng tưởng của ông tiêu rồi. Chúng tôi chẳng còn quan hệ. Ông đừng hòng lấy một xu nào nữa.”
“Cuộc đời tôi đã bị ông hủy hoại. Nếu quay ngược thời gian, tôi sẽ bảo mẹ phá bỏ tôi, đừng sinh ra.”
Nỗi đau từ gia đình, cả đời không chữa lành.
Tôi mặc Kiều Chí Hải chửi rủa ngoài cửa.
“Mùng Một, mẹ về rồi!”
Nhưng chẳng có quả cầu tuyết nhỏ chạy tới quấn chân tôi.
Ngoài ban công, tôi thấy nó cuộn tròn ngủ, nhưng không tỉnh nữa.
“Con cũng bỏ mẹ đi à?”
“Chỉ mình mẹ lang thang thôi sao?”
Tôi chẳng còn gì thân thuộc.
Không có Mùng Một, tôi không ngủ được.
Đêm đó, tôi uống nhiều thuốc ngủ, vẫn không chợp mắt.
Mệt mỏi, tôi như nhắm mắt được.
Mơ hồ nghe ai nói: “Kiều Tiểu Y, đừng ngủ, dậy đi.”
“Anh có thể… Em muốn nghe anh hát không? Từ lâu, có người yêu em rất lâu. Gió mưa thổi bay khoảng cách…”
Anh vừa khóc vừa hát.
Ngoại truyện Lương Sâm
Trong phỏng vấn, MC hỏi tôi thích mẫu con gái thế nào.
Tôi vô thức: “Tóc ngắn, mắt to.”
MC đùa rằng tôi thích kiểu lolita.
Tôi cười ngượng.
Thực ra, tôi không thích tóc ngắn, mắt to.
Gì cũng được, miễn là cô ấy.
Lần đầu gặp, cô ấy còn bé tí, nhỏ gầy, tóc trẻ con, mắt to tròn.
Cô rụt rè: “Cảm ơn cậu…”
Trời ơi, ai chịu nổi!
Tôi muốn bảo vệ cô ấy.
Như kẻ ngốc, tôi tháo hết hộp giày, hộp rượu Mao Đài của bố, đổ đồ uống để đưa cô ấy chai rỗng.
Ai mắng thì mắng, kệ.
Cô ấy mặc đồng phục cấp 1. Năm cuối cấp 3, tôi xin chuyển trường, làm bạn cùng bàn.
Cô sợ tôi nhận ra, tôi giả vờ chưa từng gặp.
Tôi biết cô khó khăn, nhưng không ngờ đến vậy.
Tôi thầm thương, không biết giúp thế nào.
Cô học giỏi, lòng tự trọng cao.
Tôi không muốn cô đi giày không vừa.
Sinh nhật cô, tôi nhờ bạn làm hóa đơn giả, đưa cô đôi giày thể thao, cùng mẫu với tôi.
Tôi âm thầm vui lâu.
Quan hệ chúng tôi thân hơn, cô nói chuyện nhiều hơn.
Nhưng học phí chênh hơn nghìn tệ, cô không chịu nói.
Cả lớp quyên góp vài đồng lẻ, cô đứng trên bục, cúi đầu cảm ơn từng người.
Tôi đau lòng, tức giận, trả tiền họ, nộp đủ học phí cho cô.
Sau mới biết, để trả tôi, cô vất vả làm thêm.
Cô luôn muốn vạch ranh giới rõ ràng?
Lớp đồn tôi thích cô, đúng vậy.
Tôi nói với gia đình không muốn du học, bố mẹ giận.
Cô chủ động tìm tôi, nhờ tôi giúp nhìn thế giới bên ngoài.
Tôi nghĩ du học cũng chẳng sao, chúng tôi còn trẻ.
Quan hệ tốt hơn.
Tôi hỏi cô biết quảng cáo trà sữa Youlemei không.
“Anh muốn ôm em trong tay.”
“Kiều Tiểu Y, anh muốn bảo vệ em mãi.”
Tôi hát Ngày Nắng cho cô, muốn thành ánh nắng của cô.
Trên sân khấu, nhìn cô im lặng dưới khán đài, khẽ cười, bầu trời tôi bừng sáng.
Kiều Tiểu Y, mưa gió không sợ, có anh đây.
Trước tốt nghiệp, tôi ôm cô.
Cô đưa tôi mặt dây chuyền thêu chữ thập nhỏ của Ali.
Mười năm, tôi mang nó vượt đại dương.
Tôi biết, đó là cặp đôi.
Cô cũng thích tôi!
Cô viết “Trí Tượng Thụ” sau sách giáo khoa của tôi.
Không sao, Kiều Tiểu Y, mọi chuyện sẽ ổn.
Cô sẽ lớn thành cây bông gòn, tỏa sáng rực rỡ.
Không tin? Nhìn cô 30 tuổi đi.
Độc lập, tự tin, năng động, xuất sắc, có nguyên tắc.
Mọi từ đẹp đều tả được cô.
Những gì không có thời niên thiếu sẽ khiến bạn mắc kẹt cả đời.
Dù mua bao nhiêu thứ, bạn vẫn quay lại thứ yêu từ đầu. Như người yêu đầu, đi vòng trái đất, vẫn yêu lại khi gặp.
Mối tình đầu của tôi, 16 tuổi.
Sớm hơn bạn nghĩ, đúng không?
Gặp lại cô 30 tuổi, tôi lại vấp ngã.
Tôi có phải kẻ chỉ biết yêu?
Kiều Tiểu Y, em không phải thứ để cân nhắc được mất. Em là niềm vui tuổi trẻ, quyết tâm của anh dù biết không thể.
Bác sĩ nói em mệt, không muốn tỉnh.
Hoa cưới đã đặt, có hoa cúc em thích, nhiều màu.
Em muốn đứng dậy xem không?
Nhạc mở đầu, anh chơi piano, hát Ngày Nắng cho em, được không?
Giờ anh hát thử, em xem chàng 30 tuổi hát có tệ hơn 18 tuổi không.
Chúng ta 30 tuổi rồi.
Lương Sâm đung đưa ly rượu, ánh mắt lướt qua tôi, khóe miệng nở nụ cười: “Cô ấy.”
Ngoại truyện Kiều Y
Tôi mệt, như ngủ rất lâu.
Ý thức mơ hồ, nhiều người từng ở đây.
Tôi nghe mẹ Lương Sâm: “Xin lỗi Kiều Y, dì không biết bà nội con qua đời năm đó, con tha thứ cho dì được không?”
Đồng nghiệp: “Chị Kiều, tỉnh lại đi! Tiểu Vũ bị vợ Phùng tổng đánh ghen, phải xin lỗi.”
“Phùng tổng bị khởi tố vì biển thủ.”
“Kẻ ác bị trừng trị, người tốt được đền đáp.”
“Kiều Chí Hải quấy rầy chị, bị côn đồ xử, không dám làm phiền nữa.”
Tôi nghe Lương Sâm hát.
Tôi cố mở mí mắt nặng trịch, thấy mắt anh đỏ hoe.
“Lương Sâm, xin lỗi… Em không ngủ được…”
“Hình như em bệnh…”
Không sao, Kiều Y, em chỉ ốm thôi.
Cô ấy trắc ẩn nhưng thờ ơ, tự tin nhưng tự ti, suy sụp tự chữa lành.
Nếu hỏi sao thế, cô ấy không biết.
Cô nghĩ đến kết quả tệ nhất, nên bình tĩnh chấp nhận.
Cô như mất khả năng yêu và được yêu, nhốt mình trong thành trì, tỉnh táo đáng sợ.
Nhưng tôi muốn cứu cô…
“Kiều Tiểu Y, em không để anh cứu sao?”
“Đứa trẻ bị bỏ rơi, sao dám đòi ưu tiên hay ngoại lệ?”
“Dũng cảm lên, Kiều Tiểu Y, chúng ta không còn là trẻ con.”
Anh xoa đầu tôi: “Kiều Tiểu Y, mọi chuyện sẽ ổn.”
[HOÀN]
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰