Bản Giao Ước Số Phận
Chương 2

🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Ánh nắng đầu ngày len qua khung cửa sổ kính lớn của căn biệt thự, nhuộm vàng những bức tường trắng. Ngân Hà mở mắt, nhìn trần nhà xa lạ, cảm giác mơ hồ về nơi mình đang ở vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Đêm qua, cô gần như không ngủ được, tâm trí rối bời với hàng loạt suy nghĩ.
Căn phòng cô đang ở lớn hơn toàn bộ căn nhà cũ của gia đình cô cộng lại. Giường ngủ mềm mại đến mức cô không dám động mạnh, sợ làm hỏng tấm chăn lụa. Nhưng tất cả sự xa hoa này không làm cô thấy thoải mái. Nó chỉ nhắc cô rằng cuộc sống của mình đã hoàn toàn thay đổi.
Khi cô xuống nhà, quản gia Kim đã đợi sẵn ở phòng ăn. Bà lịch sự chào và dẫn cô đến bàn. Chiếc bàn dài phủ khăn trắng muốt, trên đó là hàng loạt món ăn bày biện cầu kỳ.
"Cậu Vũ đã đi làm từ sáng sớm. Cậu ấy dặn tôi chuẩn bị bữa sáng cho cô. Cô dùng thử xem có hợp khẩu vị không," bà Kim nói, nụ cười mỉm nhẹ nhàng.
Ngân Hà gật đầu, cảm ơn rồi cầm lấy chiếc nĩa. Cô nếm thử một miếng bánh, hương vị ngon đến mức khiến cô bất ngờ. Nhưng dạ dày cô dường như không muốn hợp tác. Cô chỉ có thể ăn vài miếng trước khi đặt nĩa xuống.
Sau bữa sáng, Ngân Hà được quản gia dẫn đi thăm quanh căn nhà. Biệt thự có ba tầng, mỗi tầng đều được trang trí theo phong cách hiện đại pha chút cổ điển. Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên nhất là căn phòng lớn ở tầng hai, nơi treo đầy những bức tranh nghệ thuật.
"Đây là bộ sưu tập cá nhân của cậu Vũ. Cậu ấy rất yêu thích hội họa," bà Kim nói.
Ngân Hà nhìn quanh, mắt dừng lại ở một bức tranh lớn treo giữa phòng. Đó là hình ảnh một cô gái đang ngồi bên cửa sổ, ánh mắt xa xăm. Có điều gì đó trong bức tranh khiến cô cảm thấy quen thuộc, nhưng cô không thể nhớ ra đã thấy nó ở đâu.
"Đây là bức tranh duy nhất cậu Vũ tự tay vẽ," bà Kim giải thích, giọng bà có chút trầm xuống, như đang giữ một bí mật.
Ngân Hà không hỏi thêm. Cô cảm nhận được, phía sau vẻ ngoài lạnh lùng của Thiên Vũ, có một điều gì đó rất phức tạp. Nhưng cô không chắc mình có nên tìm hiểu hay không.
Buổi chiều, Thiên Vũ trở về. Anh bước vào phòng khách, vẫn là dáng vẻ tự tin và quyền uy thường thấy. Ngân Hà đang ngồi đọc sách trên ghế sofa, cố gắng giữ mình bận rộn để quên đi cảm giác lạc lõng.
"Cô đã quen với nơi này chưa?" Anh hỏi, ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
Ngân Hà gật đầu. "Vâng, mọi thứ rất đẹp. Cảm ơn anh."
"Đừng cảm ơn. Đây là một phần trong thỏa thuận của chúng ta," anh đáp, giọng điệu vẫn lạnh lùng như mọi khi.
Cô ngước lên nhìn anh, đôi mắt trong veo. "Tôi biết. Nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn anh vì đã giúp gia đình tôi."
Thiên Vũ nhìn cô một lúc, ánh mắt anh thoáng qua chút mềm mại nhưng nhanh chóng bị che giấu bởi vẻ lạnh nhạt.
"Ngày mai, tôi cần cô đi cùng tôi đến một bữa tiệc. Đó là sự kiện quan trọng, và chúng ta cần xuất hiện với tư cách vợ chồng. Tôi không muốn cô làm mất mặt tôi trước mọi người," anh nói.
Ngân Hà bất ngờ. "Bữa tiệc gì vậy?"
"Tiệc mừng sinh nhật của ông nội tôi. Tất cả các thành viên trong gia đình và bạn bè thân thiết sẽ có mặt. Tôi cần cô đóng vai một người vợ hoàn hảo," anh giải thích, giọng anh trầm thấp nhưng đầy uy quyền.
Ngân Hà gật đầu. "Tôi sẽ cố gắng."
"Không phải cố gắng. Tôi muốn cô làm tốt," anh nhấn mạnh, ánh mắt anh như muốn xuyên thấu cô.
Tối hôm đó, một nhà tạo mẫu được mời đến để chọn trang phục cho Ngân Hà. Họ mang đến hàng loạt bộ váy đẹp lộng lẫy, mỗi bộ đều tinh xảo như dành riêng cho những buổi tiệc xa hoa. Ngân Hà lúng túng khi thử từng bộ, nhưng nhà tạo mẫu không ngừng khen ngợi vẻ đẹp dịu dàng tự nhiên của cô.
"Đây là chiếc váy hoàn hảo cho cô," nhà tạo mẫu nói, chỉ vào một chiếc váy dạ hội màu ngọc trai với thiết kế thanh lịch.
Khi cô thử chiếc váy đó, cả căn phòng như im bặt. Ngân Hà bước ra, ánh sáng từ đèn chùm phản chiếu lên chiếc váy khiến cô trông như một nàng công chúa. Dù cô cảm thấy không quen, nhưng không thể phủ nhận rằng chiếc váy làm nổi bật vẻ đẹp của cô.
Quản gia Kim mỉm cười hài lòng. "Cô rất hợp với chiếc váy này. Cậu Vũ chắc chắn sẽ hài lòng."
Ngân Hà nhìn mình trong gương, lòng dâng lên cảm giác lẫn lộn. Cô biết, ngày mai sẽ là một thử thách lớn, và cô phải chuẩn bị tinh thần đối mặt.
Ngân Hà đứng trước gương lớn, đôi tay siết chặt chiếc túi xách nhỏ đến mức đầu ngón tay trắng bệch. Hôm nay cô mặc chiếc váy dạ hội màu ngọc trai mà nhà tạo mẫu đã chọn. Nó ôm sát cơ thể, tôn lên những đường nét thanh mảnh và dịu dàng của cô. Trên cổ, một chiếc dây chuyền bạc đính viên ngọc trai nhỏ làm tăng thêm sự tinh tế. Nhưng tất cả những thứ lộng lẫy này không khiến cô tự tin hơn. Ngược lại, cô cảm thấy mình như một người lạc lõng giữa thế giới xa hoa này.
"Đừng lo lắng quá," bà Kim nói, ánh mắt dịu dàng. "Cô trông rất đẹp. Cậu Vũ chắc chắn sẽ hài lòng."
Ngân Hà chỉ gật đầu, không nói gì. Cô không lo mình trông thế nào, mà lo liệu cô có thể đóng tròn vai người vợ hoàn hảo mà Thiên Vũ yêu cầu hay không.
Chiếc xe sang trọng đưa họ đến một biệt thự lớn hơn rất nhiều so với nơi cô đang sống. Ánh sáng từ hàng trăm bóng đèn chiếu rực rỡ khắp khu vườn. Những chiếc xe hơi đắt tiền nối đuôi nhau vào cổng, và những người phụ nữ khoác trên mình những bộ váy lộng lẫy sánh bước bên cạnh những người đàn ông lịch lãm.
Thiên Vũ bước xuống xe trước, anh đi vòng sang mở cửa cho cô. Cử chỉ của anh lịch lãm, nhưng ánh mắt lạnh lẽo như đang nhắc nhở cô phải giữ đúng vai trò. Ngân Hà đặt tay lên cánh tay anh, cảm giác bàn tay anh cứng rắn và lạnh giá.
"Nhớ lấy, tối nay cô là vợ tôi. Đừng làm điều gì ngu ngốc," anh nói khẽ, đủ để cô nghe thấy.
Ngân Hà nuốt khan, khẽ gật đầu.
Họ bước vào sảnh tiệc, ánh đèn lấp lánh phản chiếu lên sàn nhà bằng đá cẩm thạch. Ngay lập tức, tất cả ánh mắt đổ dồn về phía họ. Một số người thì thầm to nhỏ, có người mỉm cười lịch sự, nhưng không ít ánh mắt chứa đầy tò mò và cả sự xét nét.
"Cháu trai cưng của tôi đây rồi!" Một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía bên kia phòng.
Ngân Hà ngẩng mặt nhìn, đó là một người đàn ông lớn tuổi, dáng vẻ uy nghiêm nhưng vẫn toát lên sự ấm áp. Ông đang ngồi trên chiếc ghế bành lớn ở trung tâm, xung quanh là những người thân cận.
"Chào ông nội," Thiên Vũ đáp lại, giọng anh bình thản nhưng có chút gì đó kính trọng.
"Đây là..." Ông lão nhìn sang Ngân Hà, ánh mắt thoáng qua sự ngạc nhiên nhưng ngay sau đó là một nụ cười hiền hậu. "Là vợ cháu sao?"
"Vâng, đây là Ngân Hà, vợ cháu," Thiên Vũ giới thiệu, giọng anh bình tĩnh như thể mọi thứ đều rất tự nhiên.
Ngân Hà cúi đầu chào, cố gắng giấu đi sự lúng túng. "Cháu chào ông. Cháu rất vui được gặp ông."
"Ôi trời, cháu thật là một cô gái xinh đẹp và dịu dàng," ông nội Thiên Vũ cười lớn. "Vũ, cuối cùng cháu cũng làm được một việc khiến ông hài lòng."
Suốt buổi tiệc, Ngân Hà luôn ở bên cạnh Thiên Vũ, như một cái bóng. Anh dẫn cô đi chào hỏi hết người này đến người khác, luôn giữ dáng vẻ lịch lãm và điềm tĩnh. Nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh nhạt của anh, như thể cô chỉ là một đạo cụ trong màn kịch này.
"Vũ, lâu rồi không gặp!" Một giọng nữ vang lên phía sau họ.
Ngân Hà quay lại, đó là một người phụ nữ trẻ đẹp với ánh mắt sắc sảo. Cô ta mặc một chiếc váy đỏ rực, nổi bật giữa đám đông. Nụ cười trên môi cô ta trông quyến rũ nhưng cũng đầy thách thức.
"Ngọc Diệp," Thiên Vũ gật đầu, giọng anh có chút cứng nhắc.
"Anh không định giới thiệu sao?" Ngọc Diệp nhìn sang Ngân Hà, ánh mắt cô ta như đang soi mói từng chi tiết.
"Đây là Ngân Hà, vợ tôi," anh nói, tay anh khẽ siết lấy tay Ngân Hà như một tín hiệu cảnh báo.
"Ồ, hóa ra anh đã kết hôn. Tôi không nghĩ ngày này sẽ đến sớm vậy," Ngọc Diệp nhếch môi cười, nhưng ánh mắt không giấu được sự đố kỵ.
Ngân Hà cảm thấy hơi khó chịu trước ánh nhìn của Ngọc Diệp, nhưng cô chỉ mỉm cười nhẹ, không nói gì.
Buổi tiệc kéo dài đến khuya. Khi họ trở về nhà, Ngân Hà kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần. Cô chỉ muốn lên giường và quên đi mọi thứ, nhưng Thiên Vũ gọi cô lại.
"Ngân Hà."
Cô quay lại, ánh mắt anh lạnh lùng như thường lệ.
"Tối nay cô làm tốt lắm. Nhưng đừng quên, đây chỉ là khởi đầu. Tôi không muốn có bất kỳ sai sót nào trong tương lai."
Ngân Hà nhìn anh, cảm giác cay đắng dâng lên trong lòng. Cô mím môi, khẽ gật đầu rồi lặng lẽ quay đi.
Đêm đó, cô nằm trên giường, nhìn lên trần nhà. Những lời nói của Thiên Vũ cứ vang vọng trong đầu cô. Cô biết, cuộc sống này không thuộc về mình, nhưng cô phải sống trong nó – ít nhất là một năm.
(Hết Chương 2)Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰