Ánh nắng ban mai
Chương 5: Bước ngoặt quan trọng
Thành phố vào những ngày đầu xuân mang một vẻ đẹp tươi mới và tràn đầy sức sống. Những hàng cây ven đường bắt đầu đâm chồi nảy lộc, lá non xanh mơn mởn dưới ánh nắng ban mai. Gió xuân ấm áp thổi qua, mang theo hương thơm của hoa cỏ, làm cho không khí trở nên trong lành và dễ chịu. Tiếng chim hót líu lo trên cành cây hòa lẫn với tiếng xe cộ xa xa, tạo nên một bản nhạc vui tươi của mùa xuân.
Lý Tâm Di thức dậy với tâm trạng vui vẻ và tràn đầy năng lượng. Cô cảm nhận được sự thay đổi tích cực trong cuộc sống của mình, và cô biết rằng một phần lớn là nhờ có Trần Gia Minh bên cạnh. Cô pha một tách trà xanh, nhâm nhi chậm rãi trong khi ngắm nhìn thành phố từ ban công nhỏ của căn hộ. Những tia nắng xuân chiếu qua, làm cho ly trà trong tay cô lấp lánh như ngọc bích, mang đến cảm giác tươi mới và hy vọng.
Sau bữa sáng đơn giản, Tâm Di quyết định đi bộ đến công ty, tận hưởng không khí trong lành của buổi sáng xuân. Trên đường, cô ghé vào một quán cà phê nhỏ quen thuộc, nơi cô thường mua một ly americano để tỉnh táo cho ngày làm việc. Quán cà phê nằm ở góc phố, với cửa kính lớn và những chậu hoa nhỏ xinh xắn trang trí bên ngoài. Bên trong, mùi hương cà phê thơm nồng lan tỏa, hòa quyện với tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng.
“Chào buổi sáng, chị muốn dùng gì hôm nay?” cô nhân viên quen thuộc mỉm cười hỏi.
“Một ly americano không đường, cảm ơn em,” Tâm Di đáp, rồi chọn một góc gần cửa sổ ngồi xuống. Cô mở điện thoại kiểm tra email công việc, nhưng hôm nay tâm trạng cô rất tốt, không có gì có thể làm cô lo lắng.
Trong khi đang nhâm nhi ly cà phê, Tâm Di nhận được một tin nhắn từ Gia Minh: “Em có rảnh tối nay không? Anh muốn mời em đi ăn tối.”
Tâm Di mỉm cười, trả lời: “Vâng, em rảnh. Hẹn gặp anh ở đâu?”
“Hãy gặp nhau ở nhà hàng La Bella lúc 7 giờ tối nhé. Anh có điều muốn nói với em,” Gia Minh nhắn lại.
Tâm Di cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút. Cô không biết Gia Minh muốn nói gì, nhưng cô cảm nhận được rằng đó là điều quan trọng. Cô quyết định sẽ chuẩn bị thật đẹp cho buổi hẹn tối nay.
Sau một ngày làm việc hiệu quả, Tâm Di trở về nhà và bắt đầu chuẩn bị. Cô chọn một chiếc váy midi màu xanh dương nhạt, kết hợp với một chiếc áo khoác mỏng và đôi giày cao gót. Cô trang điểm nhẹ nhàng, làm nổi bật đôi mắt sáng và nụ cười dịu dàng. Khi nhìn vào gương, cô cảm thấy tự tin và hạnh phúc.
Đúng 7 giờ tối, Tâm Di đến nhà hàng La Bella, một nhà hàng sang trọng với không gian lãng mạn và ấm cúng. Nhà hàng được trang trí với ánh đèn vàng dịu nhẹ, những bức tranh nghệ thuật treo trên tường, và những bản nhạc piano du dương vang lên từ góc phòng.
Gia Minh đã đến từ trước, anh mặc một bộ vest đen lịch lãm, tay cầm một bó hoa hồng đỏ thắm. Khi thấy Tâm Di bước vào, anh đứng dậy, mỉm cười và tiến đến ôm cô nhẹ nhàng.
“Em đẹp quá,” Gia Minh khen ngợi, ánh mắt anh ánh lên sự ngưỡng mộ.
“Cảm ơn anh,” Tâm Di đáp, má cô ửng hồng.
Hai người ngồi xuống bàn, và Gia Minh gọi món ăn. Họ trò chuyện vui vẻ về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, về công việc và những dự định tương lai. Nhưng Tâm Di cảm nhận được rằng Gia Minh có điều gì đó muốn nói, và cô kiên nhẫn chờ đợi.
Sau khi bữa tối kết thúc, Gia Minh hít một hơi sâu, nhìn thẳng vào mắt Tâm Di và nói: “Tâm Di, anh có điều muốn nói với em.”
Tâm Di gật đầu, tim cô đập mạnh.
“Trong suốt thời gian qua, anh đã nhận ra rằng em là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh. Em là người đã mang đến cho anh niềm vui, sự ấm áp và tình yêu thương. Anh không thể tưởng tượng cuộc sống của mình mà không có em bên cạnh,” Gia Minh nói, giọng anh run run vì xúc động.
Tâm Di cảm thấy mắt mình cay cay, cô không ngờ rằng Gia Minh sẽ nói những lời này.
“Anh yêu em, Tâm Di. Anh muốn chúng ta chính thức trở thành một cặp, và anh hy vọng em sẽ đồng ý,” Gia Minh nói, tay anh run run khi cầm lấy tay cô.
Tâm Di mỉm cười, nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má. “Em cũng yêu anh, Gia Minh. Em đồng ý.”
Gia Minh đứng dậy, ôm chặt Tâm Di vào lòng, và hai người trao nhau nụ hôn ngọt ngào dưới ánh đèn vàng ấm áp của nhà hàng. Họ cảm nhận được tình yêu sâu đậm và sự gắn kết mạnh mẽ giữa hai tâm hồn.
Sau buổi tối đó, mối quan hệ của họ bước sang một trang mới. Họ dành nhiều thời gian hơn cho nhau, chia sẻ những niềm vui và nỗi buồn, và cùng nhau xây dựng những kỷ niệm đẹp. Tâm Di biết rằng cô đã tìm được người đàn ông của đời mình, và cô cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Chương 5 kết thúc với hình ảnh Tâm Di và Gia Minh tay trong tay, bước đi trên con đường rợp bóng cây, dưới ánh trăng sáng lung linh. Họ biết rằng tình yêu của họ sẽ còn nhiều thử thách phía trước, nhưng với sự tin tưởng và tình cảm chân thành, họ sẽ vượt qua tất cả và cùng nhau đi đến cuối con đường.
(Đã hết truyện)
KHƯƠNG MIÊU (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Ngôn Tình,
Cổ Đại,
Ngọt,
HE,
Nữ Cường,
Chữa lành,
Dưỡng thê,
Sủng,
Gia Đình,
Thôi biểu ca, người từng kinh tài tuyệt diễm, nay lại mất trí hoá ngây dại.
Cô mẫu hỏi ta, có nguyện ý gả cho hắn không?
Tất nhiên là ta đồng ý.
Cuộc sống không phải lo cơm ăn áo mặc, có tiền, có thời gian, lại thêm tướng công chẳng thể hành phòng —— ấy là cuộc sống mà ta đã thắp hương cầu khấn suốt ba năm mới đổi lấy được.
Thế nhưng, đến nửa đêm, hắn lại dán sát người vào lưng ta, thân thể nóng rực, bên tai còn có tiếng thì thầm mềm mại tựa như nước…
Ta càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng lắm.
Chương 1:
Ta thực sự đã thắp hương ba năm trời.
Mỗi năm đến đêm trừ tịch, người ta đều trốn trong chăn ấm, chỉ có mình ta thành tâm quỳ trước miếu Thần Tài, dâng hương khấn vái.
Ta chẳng cầu gì nhiều, chỉ mong Thần Tài ban cho một thỏi vàng lớn.
Thế nhưng cầu suốt sáu năm, chẳng những nhà không phát tài, mà vì con đông miệng nhiều, lại càng thêm nghèo rớt mồng tơi.
Năm mười ba tuổi, ta bèn đưa ra một quyết định vừa dứt khoát vừa táo bạo — rạng sáng mùng Một, ta chuyển sang miếu Nguyệt Lão dâng hương.
Ta vẫn chẳng cầu gì nhiều, chỉ mong ông trời ban cho một mối nhân duyên tốt đẹp: có tiền có thời gian, không phải lo ăn mặc, lại thêm tướng công không thể hành phòng.
Cầu thêm ba năm nữa, năm nay rốt cuộc cũng linh nghiệm.
Cô mẫu gả vào danh môn xa xứ nay trở về, muốn chọn vợ cho Thôi biểu ca.
Lúc ấy ta đang đào khoai ngoài ruộng, chính là Vương ma ma theo hầu bên biểu ca đi ngang qua ruộng nhà ta, thấy ta còn chưa về, bèn ghé hỏi một câu.
Bà bảo, Thôi biểu ca đọc sách đến hoá ngây dại, không nhớ việc đời, tính tình bất ổn, ăn cơm cũng phải có người bón.
Cô mẫu đang định tìm một người con dâu hiền lành thật thà để chăm sóc hắn.
Ta nằm mơ cũng không ngờ lại có chuyện tốt thế này.
Lập tức quay về hướng miếu Nguyệt Lão dập đầu ba cái, chân còn chưa kịp rửa bùn đất đã vội vã chạy tới từ đường.
Trước bài vị của tổ tiên, ta nâng tay thề độc, hứa sẽ chăm sóc biểu ca cho chu toàn, nếu trái lời sẽ bị trời đánh, sét giáng, lửa thiêu cả từ đường — thề xong, tộc trưởng gật đầu đồng ý.
Ông còn tích cực khen ta với cô mẫu: “Đứa nhỏ này sức dài vai rộng, đến cả lúc đại công tử tắm rửa, nó cũng có thể bế một mình không cần ai giúp.”
Thế là cô mẫu gật đầu đồng ý.
Lễ vật cô mẫu đưa sang nhiều đến mức dọa người — những năm mươi lượng bạc.
Phụ mẫu ta cười đến rụng cả răng, ta thì nghiêm giọng dặn dò: “Tuyệt đối không được sinh thêm nữa đấy.”
Sau khi vẫy tay từ biệt hai tỷ tỷ cùng ba muội muội, ta liền theo cô mẫu xuất giá.
Nhà họ Thôi là thế gia vọng tộc ở vùng này, đời đời đều có người đọc sách, làm quan.
Thôi biểu ca tên là Thôi Yến, lớn hơn ta hai tuổi, dung mạo tuấn tú, mi dài mắt phượng, vóc người cao ráo, lúc này đang ngồi trên giường, trông vừa ngốc nghếch vừa ngoan ngoãn.
Thực ra ta từng gặp qua hắn.
Hồi nhỏ hắn từng về thăm thôn Khương Gia, ta còn từng tết một vòng hoa bằng liễu tặng hắn.
Người như thế, đẹp đẽ, thông minh, thật là đáng tiếc.
Nghe nói hắn đã thi đậu Tú tài, nếu không bị đần ra, sang năm sẽ vào kinh ứng thí, tương lai chắc chắn cũng sẽ đỗ đạt làm quan.
Chỉ là… nếu hắn không bị ngốc, một biểu ca tốt như thế, ta có làm nha hoàn cho hắn cũng chưa chắc lọt được vào mắt xanh của hắn.
Hề hề, thế mới nói ta thật có phúc.
Ta quét sạch móng giò, sườn non cùng một con gà trên bàn, đánh một cái ợ rõ to, đang lim dim buồn ngủ thì chợt phát hiện — trên giường vẫn còn có người.
Ta giật nảy mình.
“Cái… cái đó… huynh có muốn ăn chút gì không?”
Thôi Yến nhìn ta, ta liền cười nịnh, dỗ dành hắn ăn chút gì đó, dù sao cô mẫu cũng đã nói — nếu ta không chăm hắn cho tử tế, bà sẽ lập tức đưa ta về lại nhà mẹ đẻ.
Ta không muốn quay về, nhà thì nghèo, đến no bụng còn chẳng xong.
Vậy nên ta càng dốc lòng dốc sức, nở nụ cười vừa dịu dàng vừa xinh đẹp.
“Ăn một miếng điểm tâm nhé?”
Thôi Yến ôm quả lựu trong tay, đôi mày tuấn tú khẽ nhíu lại: “Không ăn, không đói!”
Ta tiếp tục dỗ: “Ăn một miếng thôi, nếu huynh ăn, ta sẽ biểu diễn tuyệt kỹ sở trường của ta cho huynh xem!”
Thôi Yến thoáng lộ vẻ hiếu kỳ, chăm chú nhìn ta.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ta bèn cạy một viên gạch dưới góc tường, đặt lên bàn.
“Ăn xong điểm tâm, ta sẽ tay không bổ gạch cho huynh coi, về sau đây chính là thú vui giữa hai vợ chồng ta. Lấy được ta, huynh lãi to rồi.”
Thôi Yến hừ một tiếng, quay mặt sang một bên, vẻ mặt chẳng khác gì đang ghét bỏ ta đến tận xương tủy.
Có điều, loại chuyện này chẳng thể làm khó được ta — ta đã tự tay nuôi lớn ba đứa muội muội cơ mà.
Ta ghé sát lại gần, cười híp mắt nói nhỏ: “Hay là… ta chịu thiệt một chút, huynh ăn một miếng, ta sẽ hôn huynh một cái.”
“Ở má.” Ta đưa tay chọc chọc gò má hắn. “Chỗ này, với chỗ này. Mỗi miếng một cái.”
Thôi Yến nghiêng đầu, đôi mắt đen láy, vừa trong veo vừa mơ màng. Khi ta còn ngỡ hắn vẫn không chịu ăn, thì đột nhiên hắn cúi đầu, cắn một miếng điểm tâm trên tay ta.
Sau đó, hắn hớn hở chìa má ra trước mặt ta.
Ta bật cười thành tiếng, nghiêng người, đặt lên má hắn một cái hôn rõ kêu.
“Ái chà, ngoan lắm!”
Thôi Yến lại cắn thêm một miếng.
Ta lại hôn thêm một cái.
Hắn lại ăn tiếp một miếng.
Ta lại hôn hắn lần nữa — làn da hắn thật mịn, mềm như lụa, còn thơm thơm nữa.
Chỉ có điều… một nam nhân ăn một miếng bánh nho nhỏ, mà phải cắn tới mười lăm lần mới hết, thì cũng quá là thanh tú đi.
“Không thể một phát ăn luôn à?” Ta hỏi.
Hắn lập tức bực bội quay đi, không thèm để ý tới ta nữa.
“Được rồi được rồi, ăn, huynh cứ ăn. Chỉ cần chịu ăn cơm, bảo ta làm gì cũng được.”
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰