ANH ẤY TỪNG LÀ HỌC BÁ CỦA TÔI
Chương 8
“Vậy sao đột nhiên lại về?” Tôi hỏi, giọng rất khẽ.
Anh nhìn thẳng vào mắt tôi:
“Vì anh rất nhớ em.”
Rồi anh kể tôi nghe hết tám năm trời anh đã sống thế nào.
Năm đầu sang Mỹ, số tiền ấy đủ giúp bố anh điều trị phần nào nhưng vẫn thiếu rất nhiều.
Để trang trải cho cả gia đình, anh làm thuê đủ nghề – từ chân tay đến kỹ thuật.
Sau anh nhận ra chỉ vậy không đủ, nên bắt đầu tự gây dựng sự nghiệp.
Hai năm đầu khởi nghiệp cực kỳ gian khổ: vừa học, vừa kiếm tiền nuôi gia đình, vừa gầy dựng công ty.
Cuối cùng giành được một hợp đồng lớn, công ty dần ổn định.
Nhưng đúng lúc đó, cổ đông quan trọng quay lưng, bán thông tin cho đối thủ khiến công ty lao đao.
Anh phải vất vả xoay chuyển tình thế mới gượng dậy được.
Năm thứ năm ở Mỹ, vì đối tác kia có dính líu đến mafia, anh bị cuốn vào một vụ xả súng, trúng đạn, suýt chết trên bàn mổ vì viên đạn cách tim chỉ vài milimet.
Anh sống sót, nhưng mẹ anh thì kiệt quệ ngã bệnh.
Tỉnh dậy sau ca mổ, anh phải chăm mẹ, đồng thời phối hợp cảnh sát triệt phá băng nhóm kia, tất cả bị bắt giam.
Cho đến tận bây giờ, anh mới có thể về nước.
Mẹ của anh, trong khoảng thời gian anh hôn mê vì trúng đạn, đã ngồi túc trực bên giường bệnh khóc như mưa, kể ra bí mật cuộc chia tay của chúng tôi, cầu mong con trai mình sống sót.
Thậm chí đến cô gái đi cùng — cô Tinh Thần ấy — anh cũng giải thích rõ.
Đó là em họ anh, con gái duy nhất của cô ruột anh.
Anh nói thật ra từ đầu đến cuối, anh chưa bao giờ tin lý do chia tay của tôi.
Anh nói anh chưa từng giấu tôi điều gì.
Anh nói anh luôn yêu tôi.
Tôi bật khóc.
Khi anh kể chuyện khởi nghiệp khó khăn, bị phản bội, tim tôi thắt lại.
Khi nghe anh nói mình hôn mê vì trúng đạn, mẹ anh khóc cầu nguyện bên giường bệnh, nước mắt tôi cứ thế trào ra.
Tôi từng nghe một câu, tình yêu ở mức cao nhất chính là sự xót xa.
Dù tôi chưa trải qua những gì anh kể, chỉ cần nghe thôi, lòng tôi đã vỡ vụn đau đớn.
Anh nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khóe mắt tôi.
Qua làn nước mắt lưng tròng, tôi nhìn thấy ánh mắt anh — ngập tràn thương xót.
Dù cách xa ngàn dặm, dù bao năm tháng trôi qua, người yêu nhau rồi cũng sẽ gặp lại.
18
“Nhưng anh nói cuộc gọi là sao?”
Tôi hỏi, dù đã nói hết ngần ấy chuyện, trên người Cố Nghiễn Chu vẫn còn phủ một tầng u ám.
Ngón tay anh khựng lại, mắt cụp xuống, giọng mất tự nhiên:
“Lần trước… người đó là bạn trai mới của em à?”
“Lần trước?”
“Anh nói Linh Dã hả? Nó là em họ em mà.”
Tôi đáp, rồi bỗng hiểu ra.
“Anh tưởng nó là bạn trai em à? Anh nói cuộc gọi… chẳng lẽ điện thoại anh hôm đó thật sự gọi nhầm cho em?”
Khuôn mặt anh càng lúng túng, lí nhí đáp một chữ:
“Ừ.”
“Tôi gọi hồi nào…”
Khoan đã…
Chẳng lẽ lúc Linh Dã lục tìm nhẫn, vô tình bấm gọi đi?
Tôi chộp lấy điện thoại của anh, nhập 0713 — vẫn là ngày đầu gặp của chúng tôi.
Mở nhật ký cuộc gọi, đúng thật có tên “Niệm Niệm” hiện ở 10 giờ sáng.
Tôi nâng mặt anh lên, ép anh nhìn vào mắt mình, nói rành rọt:
“Cả đời này, em chỉ có một người bạn trai. Chính là anh, Cố Nghiễn Chu.”
Khoảnh khắc sau, mắt anh đỏ hoe, lập tức ôm chầm lấy tôi, cúi xuống áp sát.
“Rầm!”
Tiếng lon nước rơi xuống đất.
Quay sang, Linh Dã đứng ngây ra như tượng, mắt trợn tròn:
“Chị… chị cặp ngay sếp lớn luôn hả? Ghê thiệt đó!”
Sau một hồi luống cuống giải thích với thằng ngốc kia, tôi ngồi lại cạnh Cố Nghiễn Chu.
Chợt nhớ tới chuyện anh say hôm trước bắt tôi gọi “bé cưng”, tôi cười trêu:
“Nói chứ, hồi trước em gọi ‘Chu Chu’ thôi là anh đã ngại đỏ mặt rồi đấy. Vậy mà hồi nãy…”
Mặt anh ửng đỏ, rõ ràng nhớ lại chuyện mất mặt lúc say.
Tôi ghé sát tai anh, khẽ gọi:
“Bé cưng.”
Trời ơi, hai tai anh đỏ rực lên.
Nhưng anh bật cười khe khẽ, giọng trầm thấp:
“May quá, chúng ta vẫn còn kịp.”
Tôi cười theo:
“Chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian mà.”
Anh đưa tay trái đang siết chặt ra, mở ra trước mặt tôi.
Trong lòng bàn tay là một sợi dây chuyền xanh lam.
“Tám năm rồi, cuối cùng nó cũng đợi được người chủ thật sự của nó.”
19
Cuối tuần, Cố Nghiễn Chu đưa tôi tới ngoại ô thành phố, nơi có một bảo tàng thiên văn mới xây.
Mở cửa bước vào — cả mái vòm làm bằng kính trong suốt.
Bốn bức tường bên chiếu hình bầu trời sao khắp thế giới, còn tủ trưng bày thì đầy ắp ảnh chụp.
Tiến lại gần, là vô vàn bức ảnh chụp bầu trời đêm.
Có vài tấm còn lờ mờ hiện bóng dáng Cố Nghiễn Chu.
“Mỗi lần nhớ em, anh lại ngẩng đầu nhìn trời, nhìn những vì sao. Lâu dần, thành thói quen chụp lại.”
Tôi nhặt một bức ảnh lên, phát hiện sau mỗi tấm đều có nét chữ anh viết.
“27/1/2008, Chile. Lạnh lắm, mong Niệm Niệm đừng cảm.”
“18/7/2010, Hà Lan. Bầu trời sao đẹp tuyệt. Nếu em tận mắt thấy chắc sẽ thích lắm.”
“26/9/2012, Mỹ. Nếu em ở đây thì tốt biết mấy.”
“8/4/2013, Mỹ. Anh chưa từng tin lời chia tay của em. Niệm Niệm, nhớ em.”
“3/12/2015, Pháp. Tình yêu của anh — Niệm Niệm.”
Nổi bật nhất là một bức ảnh đã ố vàng — chụp ở sân thể thao trường cấp 3, tôi và anh nắm tay cười với nhau dưới bầu trời đêm.
Gương mặt tôi trong ảnh đã mờ đi vì bị xoa nhiều lần.
Hàng vạn tấm ảnh là 3.291 ngày dài đằng đẵng anh nhớ thương tôi.
Bất ngờ, anh lấy ra từ túi vest một chiếc hộp nhỏ tinh xảo.
Bên trong là chiếc nhẫn kim cương hình ngôi sao — chính là mẫu tôi từng thiết kế.
“Em từng nói, sao là thứ sáng nhất trên bầu trời đêm.”
Anh nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng mà sâu lắng.
“Niệm Niệm, em chính là ngôi sao sáng nhất, đẹp nhất trong lòng anh.”
“Niệm Niệm, anh yêu em.”
Ánh sao phủ lên người Cố Nghiễn Chu, đổ xuống những mảng sáng tối lấp lánh.
Trong mắt anh, ánh sao ấy — kiên định hơn mọi lời thề nguyện, là vĩnh hằng chỉ thuộc về hai chúng tôi.
“Cố Nghiễn Chu, em cũng yêu anh.”
“Chưa từng thay đổi.”
Đi một vòng lớn, cuối cùng người bên cạnh chúng tôi vẫn là nhau.
— Hết —
(Đã hết truyện)
#GSNH176 - TỜ VÉ SỔ THẤU LÒNG NGƯỜI (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Trước trước đó: https://khotruyenhay.org/gsnh176-to-ve-so-thau-long-nguoi/chuong-7/
11
Tận dụng số tiền thu được từ khoản đầu tư trước đây, tôi quyết định mua nhượng quyền để mở một cửa hàng trà sữa.
Khi Bối Bối vừa tròn ba tuổi, có lần tôi đưa con ghé qua kiểm tra hoạt động của quán.
Con bé chăm chú nhìn theo bóng dáng một anh shipper đến nhận hàng, rồi bỗng gọi khe khẽ:
“Ba ơi…”
Tôi thấy người đàn ông kia thoáng khựng lại trong giây lát, nhưng rồi vẫn không quay đầu.
Chẳng bao lâu sau, anh lặng lẽ phóng xe rời đi.
Có lẽ… anh không muốn để con gái nhìn thấy mình trong bộ dạng như thế.
Về nhà, Bối Bối từng hỏi tôi bằng giọng ngây thơ:
“Mẹ ơi, sao có người được ngồi uống trà sữa trong quán, còn có người lại phải chạy xe ngoài mưa vậy?”
Tôi nhẹ nhàng đáp:
“Vì mỗi người có lựa chọn và nỗ lực khác nhau, nên kết quả cuộc sống cũng chẳng giống nhau, con à.”
Tôi không chắc con bé đã hiểu hết chưa, nhưng tôi hiểu – mỗi con đường chúng ta đi đều có lý do và cái giá của nó.
(Kết thúc chính văn)
Phiên ngoại: Chu Hạo
Từ khi còn nhỏ, tôi đã nhận ra ba mẹ luôn thiên vị Chu Tầm – em trai tôi.
Tivi trong phòng khách luôn là của nó, miếng đùi gà to nhất trên mâm cơm cũng là phần của nó.
Khi lớn hơn một chút, tiền bạc trong nhà gần như cũng chỉ đổ vào nó.
Tôi cũng là con ruột, vậy mà trong mọi việc, tôi luôn bị đặt sau em trai.
Tôi lớn hơn Chu Tầm hai tuổi, nhưng vì suy dinh dưỡng từ nhỏ nên thân hình lại nhỏ thó hơn nó.
Mẹ tôi thậm chí còn vui vẻ khoe khoang vì tôi có thể mặc lại đồ cũ của em trai mà không cần mua đồ mới.
Khi học tiểu học, tôi gần như chẳng có lấy một món đồ nào là của riêng mình.
Áo quần là đồ thừa của em, cặp sách là cái em bỏ không dùng nữa, cơ hội học hành cũng là do nó thi trượt cấp ba nên mới đến lượt tôi.
Từ nhỏ, tôi đã được dạy rằng: “Con là anh thì phải nhường em, phải thương em.”
Và tôi đã sống đúng như vậy.
Thứ gì em thích, tôi cũng đều nhường, vì tôi biết – dù tôi không muốn, ba mẹ cũng bắt tôi phải chịu.
Lúc lớn lên rời khỏi nhà, tôi vẫn không thoát được cái vòng lặp ấy.
Khi Chu Tầm đính hôn, tôi vẫn còn là sinh viên.
Ba mẹ bảo tôi nghỉ học để đi làm, kiếm tiền lo đám cưới cho em. Tôi không chịu – đó là lần đầu tiên tôi phản kháng lại họ.
Tôi vừa học vừa làm thêm, cuối cùng tốt nghiệp, gom góp được 100.000 tệ để đưa cho em trai làm lễ cưới.
Tôi nghĩ đó là cách mình báo đáp công ơn sinh thành.
Nhưng không ngờ, đó lại là khởi đầu của chuỗi ngày bị họ vắt kiệt.
Sau này, mỗi lần đến kỳ lương, thể nào tôi cũng nhận được điện thoại từ nhà.
Hết bảo mái nhà dột cần sửa, rồi thì máy móc hỏng cần thay. Nhưng tôi biết, tất cả chỉ là để đưa tiền cho Chu Tầm.
Nếu chậm chuyển tiền, họ sẽ nhắc lại chuyện tôi mang ơn nuôi dưỡng, rồi quay sang mắng tôi bất hiếu.
Tôi từng nghĩ đời mình sẽ mãi như thế, chẳng thể nào lập gia đình, chẳng thể thoát khỏi cái bóng u tối ấy.
Cho đến khi tôi gặp được Sở Dĩ.
Cô ấy không chê tôi nghèo, cũng không chê tôi ít nói. Ngược lại, còn thường khen tôi có năng lực, làm việc nghiêm túc.
Cứ thế, chúng tôi yêu nhau.
Khi kết hôn, chúng tôi chào đón một bé gái đáng yêu.
Tôi rất hạnh phúc, thầm hứa sẽ cho con mình một tuổi thơ đủ đầy và vui vẻ.
Nhưng rồi, mẹ tôi xuất hiện và phá vỡ tất cả.
Bà không ưa việc Sở Dĩ sinh con gái, lại luôn giục tôi mang hết tiền bạc đi giúp Chu Tầm.
Tôi thì quá mềm yếu.
Tôi không lập tức phản đối, trái lại còn nghe theo lời mẹ ngày một nhiều hơn.
Đã có lúc tôi tự hỏi, nếu Sở Dĩ sinh con trai, liệu mẹ tôi có vì vậy mà thương tôi hơn không?
Về sau, mọi chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát.
Tôi không chỉ mất đi cuộc hôn nhân, mà còn nhiều lần buông lời làm tổn thương Sở Dĩ.
Tôi biết, giữa chúng tôi không còn khả năng quay lại nữa rồi.
Chỉ đến khi mất tất cả, tôi mới thực sự tỉnh ngộ.
Sau này, tôi dần học cách từ chối mẹ và Chu Tầm.
Tôi bắt đầu lên kế hoạch giành lại căn nhà và đưa mẹ trở về quê.
Nhưng tôi biết rõ – cho dù có lấy lại được căn nhà, thì gia đình nhỏ hạnh phúc ngày nào cũng chẳng thể quay về.
Về sau, công ty tôi phá sản, tôi lại ôm thêm nợ nần, phải chật vật kiếm sống bằng mọi cách.
Ban ngày tôi đi làm buôn bán, buổi tối và cuối tuần thì nhận đơn đi giao hàng.
Có một lần, khi đang lấy hàng, tôi gặp lại Sở Dĩ và Bối Bối.
Nhưng tôi không bước tới nhận con.
Tôi biết, rời xa tôi, họ đang sống rất ổn. Như vậy… là đủ rồi.
(Kết thúc phiên ngoại)
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰