ANH ẤY CHỌN EM GÁI TÔI
Chương 9: Anh Ấy Chọn Em Gái Tôi
13
Sau tiệc đính hôn, Phó Lăng Khôn chính thức nắm trong tay toàn bộ tài sản và quyền lực của nhà họ Phó. Cuộc chiến tranh giành gia sản này đã kết thúc với sự thất bại thảm hại của Phó Nhược Minh.
Người ta nói rằng Phó Nhược Minh bị tôi mê hoặc đến lú lẫn, đáng lẽ anh ta có khả năng thắng cao hơn Phó Lăng Khôn.
Tôi nghe những lời đồn đại đó chỉ cười nhẹ, chẳng có thời gian để tức giận. Tôi làm việc ngày đêm không ngừng nghỉ, đâu có thời gian để quan tâm đến mấy lời đồn đại ấy.
Phó Nhược Minh cũng vậy, sau khi mất đi tài sản nhà họ Phó, anh ấy thậm chí còn bận rộn hơn.
Chỉ đến đêm anh ấy đưa tôi ra hồ lần thứ hai, tôi mới biết anh ấy còn có một công ty khác ở bên ngoài.
Công ty này tuy không phô trương, nhưng thực lực lại rất mạnh mẽ, là do anh ấy dùng tài nguyên của nhà họ Phó để nuôi dưỡng. Giờ đây, công ty đó đã đủ khả năng nuốt chửng lại tài sản của nhà họ Phó.
Phó Nhược Minh đã sống ở nhà họ Phó từ lâu, anh ấy biết tất cả điểm yếu của gia tộc này, và công ty đó chính là khắc tinh của nhà họ Phó.
Còn công ty của tôi, dưới sự giúp đỡ của anh ấy, cũng đang phát triển một cách nhanh chóng.
Phó Nhược Minh nói, anh ấy không thể cho tôi danh phận phu nhân nắm quyền của nhà họ Phó, cũng không thể mang đến cho tôi những bó hoa tươi và sự ngưỡng mộ của mọi người. Thứ duy nhất anh ấy có thể cho tôi, là khả năng tự mình đạt được quyền lực, tiền bạc, hoa tươi và sự tán thưởng.
Anh ấy nói, đối với một con sói nhỏ, nuôi nó, cho nó tthịtđeer ăn, không bằng dạy nó cách săn mồi và giúp nó chiếm lĩnh một thảo nguyên.
Tôi hoàn toàn đồng ý. Khi những gì bạn có được đều do năng lực của bản thân mà giành lấy, bạn sẽ không còn lo được lo mất, không còn phải bước đi trên con đường đầy rẫy lo âu.
Ít nhất là tôi sẽ không còn phải đứng trước gương hàng ngàn lần để luyện tập cách để giống một người phụ nữ khác. Và tôi cũng không còn sợ bất kỳ ai sẽ bỏ rơi mình, dù người đó là cha của tôi hay người tôi yêu.
Phó Nhược Minh đã tặng cho tôi món quà và lời hứa tốt nhất mà tôi có thể nghĩ đến trên thế giới này.
14
Hai năm trôi qua nhanh chóng. Trong hai năm đó, chúng tôi không gặp lại người nhà họ Phó. Cho đến hôm nay, khi bà cụ nhà họ Phó qua đời. Bà đã chất chứa quá nhiều u uất trong lòng, bệnh tật kéo dài, cuối cùng không thể chịu nổi nữa.
Tôi và Phó Nhược Minh trở về để viếng bà. Phó Lăng Khôn cũng có mặt. Anh ta trông tiều tụy hơn khi xưa rất nhiều, ánh mắt ảm đạm đang nhìn tôi một cách sâu lắng.
Tôi biết anh ta đã kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần. Người con ngoài giá thú mà ông cụ nhà họ Phó nuôi dưỡng ở nước ngoài đã trưởng thành và trở về nước. Nghe nói, người này rất được ông cụ yêu quý.
Ông cụ nhà họ Phó vẫn còn ảnh hưởng lớn trong gia tộc và công ty, ông đã chia một phần tài sản của nhà họ Phó cho người con này.
Bà cụ đã đề phòng Phó Nhược Minh trong nhiều năm, ép mẹ anh ta đến mức phát điên, nhưng lại không đề phòng được người con thứ tư từ nước ngoài trở về, khiến bà tức giận đến nỗi mất đi.
Còn em gái ngoài giá thú của Phó Lăng Khôn, thấy tấm gương trước mắt, cũng tìm đến báo chí để công khai thân thế, quyết tâm chia phần tài sản.
Phó Lăng Khôn đang chịu áp lực rất lớn. Có lẽ áp lực này đã truyền sang cho Thẩm Lạc. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Thẩm Lạc tiều tụy, không còn ngọt ngào nhảy nhót như trước.
Cô ta tiến về phía tôi, nhìn chằm chằm vào tôi: “Cô đã cho Phó Lăng Khôn uống loại thuốc mê gì vậy?”
Tôi ngơ ngác: “Cô điên rồi à?”
Cô ta nghiến răng, khó che giấu vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt: “Hai năm rồi, Phó Lăng Khôn luôn bắt tôi mặc váy đỏ, đi giày cao gót, uốn tóc lọn lớn, bắt tôi học theo mọi thứ của cô. Thậm chí đến lúc ban đêm ngủ cùng tôi, anh ấy cũng gọi tên cô!”
Tôi chớp mắt, rồi lại chớp mắt. Lúc này tôi mới nhận ra, trang điểm, kiểu tóc, quần áo của Thẩm Lạc đều giống tôi như đúc, cứ như thể sao chép lại.
Tôi thấy chuyện này thật nực cười, nhưng lại không thể cười nổi. Thời thế đã thay đổi, bây giờ Thẩm Lạc lại trở thành kẻ thế thân của tôi. Lẽ ra tôi nên cảm thấy đắc ý, nhưng lại chỉ thấy mệt mỏi tận sâu trong tâm hồn.
Tôi ngẩng đầu nhìn Phó Nhược Minh: “Đi thôi, em mệt rồi.”
Phó Nhược Minh nhìn lần cuối vào di ảnh của bà cụ nhà họ Phó, rồi nắm tay tôi: “Đi nào.”
Chúng tôi quay lưng rời đi.
Thẩm Lạc chửi rủa tôi từ phía sau, giọng cô ta cao vút và mất kiểm soát.
Tôi dừng lại một chút, nhưng cuối cùng vẫn không quay đầu.
15
Sau tang lễ của bà cụ nhà họ Phó, sự hỗn loạn trong gia đình họ vẫn tiếp diễn. Nhưng rất nhanh chóng, họ không còn tâm trí để tiếp tục ồn ào nữa.
Phía nhà họ Phó liên tục bị tấn công vào nhiều lĩnh vực kinh doanh trụ cột, khiến thị phần sụt giảm nghiêm trọng.
Ông cụ nhà họ Phó cùng con trai bị phanh phui hành vi kinh doanh phi pháp, trốn thuế, độc quyền cạnh tranh không lành mạnh. Những mảng tối trong quá khứ lần lượt bị phơi bày, dẫn đến việc bị điều tra. Cả gia đình nhà họ Phó chỉ còn mỗi Phó Lăng Khôn có thể thoát khỏi vụ việc này.
Thị trường chứng khoán biến động, các cổ đông ồ ạt bán tháo, ngân hàng thúc ép thu hồi nợ, chuỗi vốn của nhà họ Phó đột ngột bị cắt đứt. Chỉ trong một đêm, cả gia đình họ Phó sụp đổ, không còn gì để duy trì, và sẽ không còn xuất hiện những chuyện tiểu tam, tiểu tư, con ngoài giá thú nữa.
Trên thế giới này, gia tộc quyền quý giàu sang ấy đã không còn tồn tại nữa. Phó Lăng Khôn mất hết mọi thứ trong chớp mắt, từ một người được bao quanh bởi sự ngưỡng mộ, anh ta trở thành người mà ai cũng tránh xa.
Tôi nhờ người gửi cho anh ta một chiếc thẻ, trả lại toàn bộ số tiền chia tay mà anh ta từng đưa cho tôi.
Anh ta đã khác xưa, và tôi cũng không còn như trước. Bây giờ tôi không cần dựa vào số tiền chia tay của ai để sống.
Phó Lăng Khôn gửi trả lại chiếc thẻ, nhờ người nhắn lời cảm ơn.
Tôi biết dù lạc gầy còn lớn hơn ngựa béo, cuộc sống của anh ta cũng không đến nỗi tồi tệ. Tôi cũng biết anh ta có khả năng, sớm muộn gì cũng sẽ khôi phục lại được, nên tôi nhận lại thẻ và không nhắc đến chuyện đó nữa. Ngược lại, Thẩm Lạc, người từng thề sống thề chết bên Phó Lăng Khôn, lại ly hôn ngay lập tức sau khi nhà họ Phó sụp đổ.
Nhưng hành động nhanh chóng của cô ta cũng không cứu được nhà họ Thẩm.
Công ty của ba tôi, vốn dựa vào sự phát triển của nhà họ Phó mà tồn tại, sau khi nhà họ Phó sụp đổ chưa đầy nửa tháng, cũng bị phanh phui hàng loạt hành vi sai trái, không thể tiếp tục duy trì, và tuyên bố phá sản.
Vào ngày công ty của ba tôi phá sản, trời đêm rất đẹp. Tôi và Phó Nhược Minh đứng trước cửa sổ, ngắm trăng và cùng nâng ly.
Anh ấy đưa chỉ tay ra ngoài cửa sổ một cách phô trương, ngón tay hầu như muốn chỉ thẳng lên trời: “Trăng sáng quá.”
Dưới ánh trăng, chiếc nhẫn trên tay anh ấy phản chiếu một ánh sáng bạc lấp lánh.
Tôi bị anh chọc cười không ngớt, học theo sự phô trương của anh ấy, giơ ngón tay áp út ra ngoài cửa sổ: “Đúng thế, ánh trăng chiếu sáng chiếc nhẫn của em thật đẹp.”
Anh đưa tay nắm lấy tay tôi, mười ngón tay đan chặt vào nhau, hai chiếc nhẫn cưới lặng lẽ bên nhau.
Chúng tôi không ai nói gì.
Một lúc sau, anh ấy mỉm cười, dịu dàng nói: “Cảm ơn em, bà Phó, vì đã cho anh không còn cảm thấy cô đơn.”
Tôi rúc vào lòng anh , thì thầm đáp: “Em cũng cảm ơn anh.”
Cảm ơn anh đã cho em sức mạnh, để từ nay em không còn sợ hãi bị ai đó bỏ rơi, kể cả là anh.
Ánh trăng thật đẹp, vòng tay anh thật ấm áp, lòng em thật bình yên, như thế là đủ.
(Hết)
(Đã hết truyện)
Sau Khi Tôi Sảy Thai, Bạn Trai Phát Điên (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Ngôn Tình,
1.
Cầm tờ kết quả trên tay, lòng tôi tràn ngập niềm vui.
Tôi mang thai rồi. Là con của Cố Bắc Thần.
Tôi đã ở bên anh suốt 7 năm, đã đến lúc nên có một cái kết rồi.
Tôi rời khỏi phòng khám, vừa đi vừa nghĩ nên nói chuyện này với anh ra sao.
Đúng lúc ấy, một chiếc xe điện vượt đèn đỏ đâm thẳng vào tôi.
Tôi ngã xuống đất, nhìn dòng máu đỏ tươi chảy ra…
Đứa bé… Con của tôi…
“Em gái ơi, em ổn chứ? Anh không cố ý đâu, anh gọi xe cấp cứu cho em!”
Tài xế hoảng hốt đứng cạnh tôi, nhanh chóng gọi xe.
Trong khoảnh khắc yếu đuối nhất, người tôi nghĩ đến là Cố Bắc Thần.
Tôi run rẩy bấm số anh, chờ chuông đổ vang dài…
Cuối cùng, điện thoại cũng được bắt máy.
Chưa kịp nói gì, tôi đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng vọng ra từ đầu dây bên kia:
“Nếu không phải cô ta theo tôi bảy năm, tôi sớm chia tay rồi.”
“Cô ta tìm tôi có gì quan trọng? Toàn mấy chuyện cỏn con vớ vẩn thôi.”
Lòng tôi như bị giội nguyên xô nước đá.
Giữa mùa hè, tôi lại lạnh đến thấu xương.
Tôi từng nghĩ mình quan trọng với anh.
Dù sao những lúc ân ái, anh vẫn dịu dàng gọi tôi một tiếng “Khả Khả.”
Thế mà trước mặt người con gái anh yêu, Bạch Nguyệt Quang tên Lưu Mị Yên.
Tôi chỉ là một người dư thừa.
Nếu không vì 7 năm quá khứ, anh đã sớm vứt bỏ tôi không chút do dự.
Buồn cười thật đấy, Trương Khả Khả.
Tình yêu ngọt ngào mà cô tưởng tượng, trong mắt anh, chẳng qua chỉ là một mối quan hệ thể xác để giải tỏa ham muốn.
Ngoài giường ra, người đàn ông cô yêu sâu đậm ấy, đã bao giờ đối xử dịu dàng thật lòng với cô chưa?
Nằm trong phòng phẫu thuật, tôi thản nhiên nói với bác sĩ:
“Đứa trẻ này không cần giữ nữa.”
2.
Tôi xin nghỉ một tuần để dưỡng sức.
Tôi nhắn cho Cố Bắc Thần:
“Dạo này em mệt, anh có thể về nhà với em không?”
Nhưng suốt 7 năm, tôi chẳng chờ được anh.
Thậm chí anh còn chẳng nhắn lại một chữ.
Chắc lúc đó, anh đang ở bên Lưu Mị Yên.
Bạch Nguyệt Quang ở ngay bên cạnh, sao anh còn nhớ đến bữa cơm trắng nhạt như tôi?
Tôi hoàn toàn tuyệt vọng, chút luyến tiếc cuối cùng dành cho Cố Bắc Thần cũng tan thành mây khói.
Biệt thự trống trải vắng lặng.
Tôi nhìn nơi đã sống suốt bảy năm, chẳng có gì lưu luyến.
Đóng gói đồ đạc, gọi taxi rời đi.
Tôi từng nghĩ đồ đạc sẽ nhiều lắm, ai ngờ chỉ hai vali là xong.
Giống như tôi nghĩ mình sẽ không nỡ rời xa Cố Bắc Thần.
Nhưng trái tim trống rỗng, chẳng còn cảm giác đau đớn.
Tôi cần chút thời gian bình tâm lại.
Sau đó sẽ tìm cơ hội nói chuyện, kết thúc rõ ràng.
Tôi không hèn mọn đến mức níu kéo một người đã khinh rẻ mình như thế.
Bảy năm bên nhau, có lẽ anh thấy ngại ngần không chủ động nói chia tay.
Nhưng tôi không nói, chắc anh cũng bức bối lắm.
Dù sao người anh yêu là Lưu Mị Yên, không phải tôi.
Tôi chuyển vào căn hộ mới, hai phòng một phòng khách, vừa đủ cho một người.
Nói cho đúng, căn hộ này cũng do tiền anh đưa mà tôi mua được.
Bảy năm bên nhau, anh cho tôi tổng cộng hai triệu. Tôi dùng một phần vay mua nhà.
Còn với Lưu Mị Yên?
Anh tặng quà sinh nhật cho cô ta cả chục triệu.
Thì ra, đàn ông tiêu tiền cho ai, chính là cách thể hiện trái tim thuộc về người đó.
Còn tôi trước giờ, chỉ là tự lừa mình dối người.
3.
Hai ngày sau, tôi nhận được tin nhắn WeChat từ anh:
“Lưu Mị Yên sắp thực tập ở công ty, tạm thời chưa có chỗ ở, cô ấy sẽ ở nhà chúng ta mấy hôm.”
Không phải “em thấy được không?”
Chỉ là thông báo:
“Cô ấy sẽ đến ở, em chuẩn bị đi.”
Tôi có nên cảm động vì ba chữ “nhà chúng ta” mà anh dùng không?
Dù sao thì, trong mắt anh, biệt thự đó không chỉ là nhà của riêng anh, mà còn là của chúng tôi.
Nhưng tôi đã dọn ra rồi.
Căn biệt thự đó sẽ không còn là nhà của tôi nữa.
Nhà của tôi chỉ là căn hộ nhỏ hai phòng, yên tĩnh và sạch sẽ.
Kể từ giây phút tôi quyết định từ bỏ đứa trẻ, tôi đã biết…
Tôi và Cố Bắc Thần, không thể quay lại nữa.
Anh chẳng hề hỏi tôi sao lại gọi điện hôm ấy.
Càng không hỏi tôi có khỏe lại chưa, có ổn không.
Tất cả sự quan tâm của anh, chỉ dành cho Lưu Mị Yên.
Hai ngày sau, Cố Bắc Thần gọi điện:
“Sao em lại dọn đi?”
Tôi bật cười:
“Em đã dọn ra ngoài hơn một tuần rồi, bây giờ anh mới phát hiện à?”
Nếu không phải vì Lưu Mị Yên muốn dọn vào.
Anh có nhận ra tôi đã biến mất không?
“Đừng giận dỗi nữa.”
Giọng anh trầm thấp, có từ tính,
“Mị Yên chỉ ở nhờ nhà chúng ta vài hôm, đợi cô ấy tìm được nhà sẽ chuyển đi. Em trở về đi.”
“Nhà chúng ta?”
Tôi khẽ cười, “Căn biệt thự đó chắc là nhà của anh và Lưu Mị Yên, liên quan gì đến Trương Khả Khả này?”
Cố Bắc Thần cười lạnh:
“Anh đã xuống nước nói thế rồi, em còn không biết điều thì cứ ở bên ngoài đi!”
Cuộc gọi kết thúc.
Tới giờ, Cố Bắc Thần vẫn không hỏi tôi ngày hôm đó gọi cho anh là vì chuyện gì.
Có mệt không, có đau không, đã khỏe lại chưa.
Anh chưa từng hỏi một câu.
Trong lòng anh, chỉ có một người là Lưu Mị Yên.
4
Tôi cũng được xem là có chút địa vị trong công ty, là trưởng bộ phận thiết kế.
Hôm đó, Cố Bắc Thần cuối cùng cũng xuất hiện ở công ty, gọi tôi vào phòng làm việc, chỉ để nói chuyện thực tập của Lưu Mị Yên.
“Mị Yên sẽ đến công ty thực tập, em là trưởng bộ phận thiết kế, dẫn dắt cô ấy một chút.”
Cố Bắc Thần vẫn anh tuấn cao ráo như trước, cả người toát lên khí chất uể oải đầy mê hoặc.
Trước đây, mỗi lần nhìn thấy anh ta, tôi như bị đánh úp bởi hormone, anh ta nói gì, tôi đều ngoan ngoãn nghe theo.
Nhưng kể từ ngày mất đứa bé đó, tôi đã tỉnh táo rồi.
“Một thực tập sinh như Lưu Mị Yên, để tôi – trưởng bộ phận – hướng dẫn, có phải hơi làm quá không?” Tôi bình thản nói, “Cho một người trong nhóm tôi kèm cặp là đủ rồi.”
Cố Bắc Thần khẽ cau mày: “Em đang ghen với Mị Yên à?”
Ghen?
Tôi e là không có tư cách ấy.
“Tôi chỉ đang nói chuyện công việc.” Tôi bật cười nhạt.
“Tôi định đào tạo Mị Yên thành trưởng bộ phận thiết kế.” Cố Bắc Thần chậm rãi nói. “Để em dẫn dắt cô ấy sớm, sẽ giúp cô ấy làm quen với công việc, tiết kiệm được nhiều phiền toái.”
Về tình cảm, tôi đã là một kẻ thua cuộc không còn gì để mất. Nhưng trong công việc, tôi không muốn mình cũng trở thành vật hi sinh vì Lưu Mị Yên.
“Anh muốn đào tạo cô ấy làm trưởng bộ phận, còn tôi thì sao?”
Tôi khó tin nhìn anh ta. Từ trước tới giờ, tôi luôn tận tụy làm việc, chưa từng mắc sai sót.
Tôi đã cống hiến nhiều như thế cho công ty, tại sao lại phải nhường vị trí cho Lưu Mị Yên?
Cố Bắc Thần đan tay lại: “Chi nhánh ở thành phố S đang thiếu tổng giám đốc. So với làm trưởng bộ phận ở trụ sở, làm tổng giám đốc ở chi nhánh có tương lai hơn.”
Nghe như thể anh ta đang lo nghĩ cho tôi vậy.
Tôi chẳng thể duy trì nổi nụ cười mỉa mai bên môi.
Muốn điều tôi ra khỏi thành phố A, tiện thể giữ Lưu Mị Yên bên cạnh.
Tính toán của anh ta gần như muốn nện thẳng vào mặt tôi rồi.
“Tùy anh, miễn anh vui là được.” Tôi thản nhiên đáp.
Xem ra, không chỉ tình cảm cần chia tay, ngay cả công việc, tôi cũng nên chuẩn bị nghỉ việc cho sớm.
5
Năng lực của Lưu Mị Yên cũng ổn, tôi dạy gì, cô ta học cái đó rất nhanh.
Tôi quyết định, sau khi dạy xong những điều cơ bản nhất, tôi sẽ nghỉ việc.
Tôi lướt xem vài cuộc thi thiết kế trang sức, đúng lúc ở thành phố A sắp diễn ra một cuộc thi lớn nhất trong nước, tôi đăng ký tham gia.
Mấy ngày nay, sau giờ làm, tôi ở lại công ty chuẩn bị bản thiết kế.
Theo lý thì Lưu Mị Yên đã làm xong việc, nhưng cô ta vẫn ở lại công ty, danh nghĩa là “tăng ca” cùng tôi.
Vài hôm sau, Cố Bắc Thần nhắn tin cho tôi.
“Mị Yên mới làm việc, chắc không nhiều việc đến thế, sao lại tăng ca liên tục?”
Câu này, anh hỏi tôi, tôi biết hỏi ai?
Anh không nên hỏi thẳng Lưu Mị Yên, người tự nguyện ở lại công ty vẽ thiết kế sao?
Tôi không trả lời. Cố Bắc Thần liền gọi điện trực tiếp.
“Trương Khả Khả, vừa vừa phải phải thôi. Mị Yên nói em bắt cô ấy ở lại giúp vẽ thiết kế, giờ này rồi vẫn chưa về. Em ghen cũng đừng hành hạ cô ấy.”
Tôi á khẩu.
Thì ra Lưu Mị Yên nói với Cố Bắc Thần rằng tôi yêu cầu cô ta tăng ca để vẽ thiết kế.
Tôi bật cười.
Cô gái trông có vẻ ngoan hiền này, bên trong thật đúng là đầy mưu mô.
“Nếu tôi nói tôi không bảo cô ấy tăng ca, anh tin không?”
“Nếu em không bắt cô ấy tăng ca, cô ấy sẽ ở lại công ty vẽ thiết kế?” Cố Bắc Thần vặn lại.
Thôi xong, câu hỏi đó xem như hỏi uổng.
Cứ dính đến Lưu Mị Yên là Cố Bắc Thần mất hết lý trí, tất nhiên cũng chẳng thèm nghe tôi giải thích.
“Coi như tôi bảo cô ấy tăng ca đi. Không có việc gì nữa thì tôi cúp máy.”
Tôi cúp máy ngay, không để Cố Bắc Thần nói thêm lời nào.
Trước khi rời đi, tôi quay sang nói với Lưu Mị Yên:
“Tôi về đây. Cô cứ tiếp tục tăng ca nhé.”
Lưu Mị Yên mỉm cười dịu dàng: “Vâng, trưởng bộ phận.”
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰
