Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ăn Sạch Kẻ Thù Xong Bỏ Chạy

Chương 6



Làm ơn.

Ngươi không phải ghét ta sao?

Còn nhìn ta bằng ánh mắt đó làm gì?!

Giang Lâm Uyên đứng dậy, thân hình cao ráo, từng bước tiến lại gần.

Tôi nhanh tay chộp lấy nắm đất trong chậu hoa, ném thẳng vào áo hắn: "Ui chao! Không cố ý nha!"

Dĩ nhiên là cố ý rồi.

Đất bẩn vương lên áo trắng của hắn.

Nhưng Giang Lâm Uyên kẻ có tiếng là ưa sạch sẽ lần này lại nhẹ nhàng nhếch môi, giọng ôn nhu đến lạ: "Không sao."

Thái dương tôi giật giật.

Hắn… chắc chắn bị nhập rồi!

Tôi vội quay người bỏ chạy khỏi nơi nguy hiểm này.

Nhưng hắn chặn trước mặt, từ từ giơ tay lên… tiến tới gần mặt ta.

Tôi lập tức nín thở, nhắm mắt chờ…

Kết quả, tay hắn lướt lên, cài một cây trâm bạc vào tóc ta, giọng trầm ấm: "Xuống núi mua, rất hợp với nàng."

Mặt tôi đỏ bừng, lắp bắp: "Cảm… cảm ơn…!"

Sau đó tôi lập tức chạy trốn.

Chỉ để lại sau lưng một tiếng cười trầm thấp, khiến tim tôi ngứa ngáy không yên.

Giang Lâm Uyên đổi tính rồi. Trước kia tôi luyện kiếm cùng các đệ tử khác, hắn chưa từng liếc tôi lấy một cái.

Nay tôi giả vờ là không biết tu luyện, hắn lại chủ động bước tới, nắm lấy tay tôi dạy cách cầm kiếm.

Lồng n.g.ự.c rộng lớn và ấm áp của hắn gần kề sau lưng tôi, khiến đầu óc tôi bay vèo lên mây.

Hơi thở nóng rực của Giang Lâm Uyên phả bên tai, lan khắp tứ chi tôi như điện giật.

Hắn trầm giọng nhắc: "Chuyên tâm."

Tôi xấu hổ đến đỏ cả vành tai, ráng theo động tác của hắn vẽ ra một chiêu kiếm đẹp mắt.

Giang Lâm Uyên khẽ gật đầu: "Nàng có tư chất."

Tôi ngẩng cằm, đắc ý: "Đương nhiên rồi."

Tôi là yêu nữ Tuế Tuệ của ma tộc, thiên hạ này chỉ có ta mới có thể đánh ngang tay với Giang Lâm Uyên.

Hắn khẽ bật cười trầm thấp.

Ánh mắt tôi và hắn bất ngờ chạm nhau giữa không trung. Ánh nắng chiếu lên đôi mắt hắn, trong suốt như ngọc lưu ly.

Cho đến khi có tiếng cười vang lên từ các đệ tử bên cạnh.

Tôi vội quay đầu đi, che giấu rung động thoáng qua trong lòng.

Tôi không hiểu nổi, Giang Lâm Uyên rốt cuộc đang nghĩ gì. Trước kia còn tránh ta như tránh tà, giờ sao lại đổi thái độ?

Chưa kịp nghĩ ra, truyền âm phù của Ma Tôn lại gửi đến, giọng đầy sát khí: "Tuế Tuệ, sao lâu vậy rồi mà vẫn chưa có tin gì về bí bảo? Ngươi đang làm gì đấy?"

Tôi cười hì hì: "Ma Tôn, đừng nóng, sắp có rồi…"

Hắn trực tiếp bóp chặt mệnh bài của tôi.

"Phụt…"

Áp lực đè ép đến, tôi quỳ rạp xuống đất, bụi bay mù mịt, miệng trào ra m.á.u tươi.

"Tuế Tuệ, đừng quên, mệnh bài của ngươi vẫn trong tay ta!"

"Ngươi tưởng ta không biết, mấy ngày nay ngươi ở Thiên Môn Tông làm những gì sao?"

Đôi mắt sắc bén của hắn nhìn xuyên qua thủy kính, soi mói tôi đến tận xương tủy.

Tôi hoảng hốt, vội cúi đầu: "Ma Tôn tha tội! Con đã tra ra tung tích bí bảo, xin Ma Tôn cho con thêm chút thời gian."

"Được. Cho ngươi ba ngày. Bằng không, những gì ngươi lấy từ ta, ta sẽ bắt ngươi trả lại gấp mười!"

Cuối cùng, hắn cũng buông mệnh bài, cảm giác nghẹt thở nơi đan điền dần tan biến.

Tôi thở phào, cái lão già này, lúc nào cũng lôi mệnh bài ra hù dọa!

Sau khi tra xét khắp nơi, tôi rốt cuộc đặt mục tiêu vào người trong lòng của Giang Lâm Uyên.

Quân Trạch từng nói, Giang Lâm Uyên có một mật thất, trong đó treo đầy tranh của người ấy.

Biết đâu, bí bảo mà tôi tìm mãi chưa thấy… lại nằm ngay trong đó?

Nhân lúc Giang Lâm Uyên vắng mặt, tôi đến trước mật thất, tìm cách vào.

Đang loay hoay trước một ống trúc, cảm thấy rất khả nghi thì…

Sau lưng bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Tôi quay người, chạm ngay ánh mắt của Giang Lâm Uyên.

Hắn vốn luôn lạnh nhạt, lúc này lại hoảng hốt: "Đừng mở!"

Ơ kìa, càng cấm càng phải mở!

Tôi cong mắt cười: "Ta cố tình đấy, làm gì được ta nào?"

Vừa dứt lời, tôi xoay nhẹ cửa đá…

Và lập tức ngây người.

Tường treo đầy tranh vẽ, người trong tranh khi thì cười, lúc thì khóc sống động đến mức khiến tôi cũng chẳng dám tin.

Còn có… chiếc khăn tay quen thuộc.

Vịt con? Cái đó rõ ràng là uyên ương mà, Quân Trạch à Quân Trạch!

Tim tôi rối như tơ vò.

Trước giờ tôi chưa từng nghĩ, người trong lòng của Giang Lâm Uyên… lại là tôi!

Không sao, tôi giờ là Thẩm Tuế Tuế, không phải yêu nữ Tuế Tuệ.

Tôi cười gượng hai tiếng, quyết định giả ngốc đến cùng: "Ha ha… Lâm Uyên tiên tôn quả là tấm gương sáng cho tu tiên giới! Vì đối phó yêu nữ ma tộc, mà còn sưu tầm hết vật dụng của nàng, thật cảm động quá đi!"

Vừa nói vừa chuồn lẹ, còn không quên cam đoan: "Lâm Uyên tiên tôn yên tâm, ta tuyệt đối không kể cho ai đâu!"

Nhưng khi sượt qua vai nhau, Giang Lâm Uyên nắm chặt cổ tay tôi, mắt đen như mực: "Vậy là… nàng cứ muốn né tránh tâm ý của ta như thế?"

Tim tôi giật thót.

"Tuế Tuệ."

"Còn định giả vờ tới bao giờ?"

"Hay là… để ta nói cho nàng biết?"

"Ta thích nàng."

Tôi: "..."

"Ha ha ha… Giang Lâm Uyên, ngươi chắc bị tẩu hỏa nhập ma rồi, giữa ban ngày ban mặt lại nói mấy lời nhảm nhí!"

Chương tiếp: https://newslyhub.online/chuong/an-sach-ke-thu-xong-bo-chay/3/chuong-7

(Đã hết truyện)

Một Đời Vì Nàng (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Cổ Đại,

01.

Kinh thành ai ai cũng biết, kế mẫu mà phụ thân cưới vào là người đoan hiền hiếm thấy, đã vất vả gánh vác việc nhà họ Thẩm suốt bao năm.

Bà ta cần kiệm chu toàn, duy chỉ sủng ái ta.

Y phục, ẩm thực tốt nhất trong phủ đều đưa hết vào viện của ta, nhiều món đến cả con gái ruột của bà là Thẩm Như cũng chưa từng được nếm qua.

Vương Nam Chi thường nói ta là đích trưởng nữ, phải lớn lên trong nhung lụa.

Thẩm Như phạm lỗi thì bị đ/ án.h bằng thước, bị phạt chép gia pháp.

Còn ta phạm lỗi, mỗi lần phụ thân cầm roi là bà ta lại đứng ra che chở.

Vương Nam Chi khuyên can phụ thân nhớ đến việc ta mất mẹ từ nhỏ, lần lượt xin tha thứ cho ta.

Ta được nuông chiều đến mức vô pháp vô thiên, càng ngày càng khó dạy bảo, cuối cùng bị bà ta dưỡng thành phế nhân.

Năm ta mười tuổi, vì dị ứng phấn hoa phát tác, bị nha hoàn thiếp thân là Thúy Nhi xúi giục, ta đã chặt bỏ cây lê sau viện.

Không lâu sau đó, Vương Nam Chi trượt chân vấp phải cành cây rơi vãi trên đất, bị sẩy thai.

Người trong phủ đều đồn rằng ta sợ đứa đệ đệ sắp sinh kia tranh mất sủng ái nên cố ý chặt cây lê trên đường đi của bà ta.

Phụ thân nổi giận lôi đình, dùng roi ngâm nước muối đ/ án.h ta mười roi liền, sau lưng rách nát, thậm chí nơi sâu nhất còn thấy cả xương.

Ta hôn mê ba ngày ba đêm mới tỉnh lại.

Lúc ấy, Diệp ma ma cẩn thận xoa thuốc cho ta, mắt đỏ hoe nói:

"Vương Nam Chi cái thai ấy vốn giữ không nổi, bà ta đã sớm uống thuốc phá thai, là cố tình vu oan cho con đó!"

Ta lắc đầu, yếu ớt cất tiếng:

"Không thể nào… mẫu thân không thể đối xử với ta như vậy được…"

Diệp ma ma thở dài:

"Ngốc ạ, con nghĩ kỹ xem, con và bà ta chẳng máu mủ ruột rà gì, sao bà ta có thể đối xử với con còn hơn con ruột?

"Bà ta chẳng qua muốn cướp những thứ vốn thuộc về con, đem tặng hết cho con gái của bà ta thôi.

"Con cũng giống mẹ con, lòng dạ lương thiện, quá dễ tin người."

Lời này Diệp ma ma đã từng khuyên ta rất nhiều lần, nhưng ta chưa từng nghe vào tai, còn ngỡ bà cố ý ly gián quan hệ giữa ta và kế mẫu.

Dần dần, ta cũng không còn thân cận với bà nữa.

Thế nhưng, khi ta bị phụ thân ném về viện, đau đến tưởng ch .t đi sống lại, chỉ có Diệp ma ma là người mời đại phu đến cứu mạng ta.

Bà nhìn những vết roi chằng chịt sau lưng ta, nước mắt không ngừng rơi.

"Chỉ vì một tiện phụ, mà phụ thân con dám hạ thủ tàn nhẫn với con gái ruột mình như vậy! Ma ma đưa con về quê, dưỡng thương cho thật tốt. Thân phận đích nữ Thẩm phủ, không làm cũng chẳng sao!"

Ta run rẩy nắm lấy tay bà, giọng khàn khàn nói:

"Ma ma, người ta đều nói… hài tử do ai nuôi dạy… sẽ giống người đó… Con muốn giống người… giống người như ma ma…"

Diệp ma ma nghe xong ngẩn người, vội đưa tay sờ trán ta:

"Con sốt rồi nói mê à? Ta chỉ là bà lão nhà quê, chữ nghĩa chẳng biết mấy, con giống ta để làm gì?"

Nhưng ta không nói mê.

Ngược lại, giờ khắc ấy, ta tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Năm ta 2 tuổi, mẫu thân phát hiện phụ thân nuôi dưỡng tiểu thiếp bên ngoài, thậm chí còn có mang.

Khi ấy Diệp ma ma từng khuyên:

"Trên đời này không có nữ nhân nào vừa hiền lành lại làm thiếp mà còn mang thai ép người ta cưới. Phải để lão gia đích thân bức nàng ta uống thuốc phá thai, đuổi đi mới phải!"

Mẫu thân không muốn cho Vương Nam Chi vào cửa, phụ thân đã quỳ suốt một ngày một đêm trước viện mẫu thân.

Bà nhìn hoa hải đường tàn trên bậu cửa sổ, khàn giọng nói:

"Bọn họ nói ta ghen tuông, không cho trượng phu nạp thiếp. Nhưng cũng chỉ là một tiểu thiếp, cho vào thì có sao…"

Diệp ma ma lắc đầu:

"Miệng người đời ai cấm được? Quan trọng là mình sống cho thoải mái. Nếu lão gia chịu quỳ suốt một ngày một đêm vì ả, thì chứng tỏ lòng đã nghiêng rồi, phu nhân tuyệt đối không thể giữ ả lại!"

"Mà nàng ta có thai…"

"Phu nhân nếu không nhẫn tâm, thì bỏ mẹ giữ con."

Nhưng mẫu thân ta bản tính hiền lành, không nỡ xuống tay tuyệt tình như vậy.

Cuối cùng, vẫn là tổ mẫu lấy cái ch .t ra uy hiếp, mới khiến Vương Nam Chi không thể vào phủ.

Không lâu sau, phụ thân lại quỳ gối trước mặt mẫu thân, thề non hẹn biển, nói trong lòng chỉ có một mình bà.

Nhưng mỗi khi đêm đến, người mà ông ta ở cạnh lại là Vương Nam Chi đang mang thai.

Đến khi Thẩm Như chào đời, mẫu thân mới biết, người mà phụ thân muốn cưới từ đầu vốn là Vương Nam Chi.

Chẳng qua vì muốn vực dậy Thẩm gia đang sa sút, ông ta mới cưới mẫu thân – người mang theo sính lễ hậu hĩnh từ phương Nam.

Thì ra chẳng có chuyện hai bên tình ý sâu đậm gì cả, phụ thân ta nhìn trúng, chỉ là của hồi môn phong phú của mẫu thân mà thôi.

Từ đó, mẫu thân mang bệnh.

Hai năm cuối đời, bà âm thầm đem những món đồ quý trong của hồi môn đi đổi từng cái một.

Đến khi bà qua đời, Vương Nam Chi mở rương của hồi môn ra, mới phát hiện phần lớn trong mười dặm sính lễ đưa vào Thẩm phủ, đều là hàng giả.

Chẳng bao lâu, liền có lời đồn truyền ra:

Thân phận tiểu thư con nhà phú hộ Giang Nam của mẫu thân ta là giả, tất cả chỉ là chuyện do bà tự bịa ra để gả vào Thẩm gia.

Vương Nam Chi được nâng lên làm chính thê, người người đều khen phụ thân ta cuối cùng cũng "tĩnh ngộ", cưới được một người hiền lương thục đức.

02

Mẫu thân ta đến lúc gần đất xa trời mới hiểu ra: danh tiếng ra sao vốn chẳng quan trọng.

Cha mẹ thương con, ắt sẽ tính toán đường lui cho nó.

Ta cũng chỉ khi bị phụ thân đuổi khỏi Thẩm phủ, mới biết mẫu thân để lại cho ta hàng vạn gia sản trước lúc lâm chung.

Trước kia Diệp ma ma khuyên ta bao lần chớ thân cận với Vương Nam Chi quá mức, ta đều không nghe.

Giờ bị đòn thừa sống thiếu chết, suýt mất mạng, cuối cùng ta cũng hiểu ra lời ma ma nói... là đúng.

Thì ra, có chuyện... chỉ cần trải qua một lần là đủ.

Trên đường bị đưa đến trang viện, ta cuộn người trong áo hồ cừu, không nói nửa lời.

Cẩm Nhi vén rèm nhìn cảnh hoang vu bên ngoài xe ngựa, vẻ mặt đầy chán ghét.

“Tiểu thư, nơi hoang vu thế này sao có thể ở nổi? Chi bằng người quay về cầu xin phu nhân một phen đi.”

Ta hé mắt liếc nhìn nàng, lạnh nhạt nói:

“Rồi sau đó thì sao? Lại bị phụ thân đánh thêm một trận nữa, trực tiếp mất mạng à?”

Cẩm Nhi giật giật khóe môi: “Sao lại thế được? Phu nhân vẫn luôn thương tiểu thư nhất mà.”

Ta cụp mắt, khẽ đáp:

“Nhưng Diệp ma ma từng nói, so với việc làm đích thiên kim Thẩm phủ, chi bằng lớn lên nơi thôn dã này còn tốt hơn.”

Cẩm Nhi đảo mắt khinh thường: “Tiểu thư, người nghe lời một bà già quê mùa làm gì.”

Lời còn chưa dứt, rèm xe đã bị ai đó từ bên ngoài vén lên.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Diệp ma ma, sắc mặt Cẩm Nhi lập tức cứng đờ.

Diệp ma ma từng bước đi đến, nở nụ cười lạnh với nàng.

“Là Vương Nam Chi dạy ngươi xúi giục tiểu thư như thế sao?”

Cẩm Nhi sắc mặt tái nhợt, giọng nói run rẩy không kìm được:

“Ma ma nhất định là nghe nhầm rồi, ta... ta nào có xúi giục tiểu thư điều gì...”

“Nghe nhầm? Ta tuy già rồi, nhưng đôi tai này còn chưa điếc.”

“Ma ma... ta chỉ nói bừa thôi, xin người tha cho ta... a!”

Lời còn chưa dứt, Diệp ma ma đã túm lấy cổ áo sau của nàng, vứt nàng khỏi xe ngựa đang chạy như bay.

Đầu Cẩm Nhi đập vào tảng đá ven đường, chết ngay tại chỗ.

Diệp ma ma nói, trước đây Cẩm Nhi từng nhận lệnh của Vương Nam Chi, suýt nữa hại chết ta, vậy nên không thể để nàng ta tiếp tục ở bên ta thêm nữa.

Xe ngựa dừng lại, Diệp ma ma nhét một túi sưởi vào tay ta, kéo áo hồ cừu sát lại cho ta rồi xuống xe.

Ta vén rèm xe, nhìn thấy Diệp ma ma chỉ tay vào thi thể đầy máu của Cẩm Nhi, quay sang nói với đám tôi tớ đi theo:

“Ta biết trong số các ngươi có không ít kẻ là tai mắt của Vương Nam Chi, nhìn xem kết cục của nàng ta kìa.

Khi các ngươi truyền tin, liệu mà cân nhắc kỹ: là bạc thưởng của Vương Nam Chi quan trọng hơn, hay tính mạng của chính các ngươi quan trọng hơn.

Tiểu thư đã mất mẹ, giờ xem như cũng chẳng còn cha, bên người chỉ còn mỗi một bà già như ta đây.

Trước kia tiểu thư bị Vương Nam Chi mê hoặc, lạc lối, thì giờ bà già này có liều mạng cũng sẽ tận tâm dạy dỗ người nên người, tuyệt đối không để ai ngăn trở đường đi của tiểu thư.

Nhớ kỹ cho ta, bà già nhà quê này chẳng có gì cả, chỉ có điều... tâm ngoan và thủ đoạn tàn độc một chút.”

Diệp ma ma xuất thân quê mùa, tuy chẳng đọc được mấy chữ, nhưng lại nổi danh là kẻ thủ đoạn cay nghiệt.

Từ nhỏ ta đã từng nghe nói bà từng nhuốm máu trên tay, lúc tuyệt vọng được ngoại tổ phụ thu nhận, trở thành vú nuôi của mẫu thân ta.

Ngoại tổ phụ thấy bà có năng lực, nên đã để bà theo mẫu thân gả vào Thẩm gia.

Trong thời gian ta dưỡng thương, Diệp ma ma đã thu xếp đầy đủ người hầu trong trang viện.

Năm bà tử và tám hộ viện, ai nấy đều mặt mũi hung tợn khiến đám nô tài từ Thẩm phủ theo đến không dám thở mạnh.

Ta vừa uống canh ngọt vừa ngơ ngác hỏi Diệp ma ma:

“Tìm mấy kẻ dữ tợn hơn là có thể dọa được bọn họ sao?”

Bà dùng khăn bông lau khóe miệng ta, khẽ đáp:

“Sao mà đủ được? Ma ma đã sớm tra rõ gốc gác nhà cửa của bọn họ, trong nhà có mấy miệng ăn, điểm yếu ở đâu đều nắm cả rồi, có như vậy họ mới ngoan ngoãn nghe lệnh.”

Diệp ma ma nhẹ nhàng vuốt tóc ta, khẽ thở dài:

“Ma ma vốn chẳng định nói với con những chuyện này, chỉ mong con có thể lớn lên vô lo vô nghĩ như mẫu thân con.

Nhưng nếu không dạy con sớm, sau này ma ma không còn, con biết phải làm sao để bảo vệ chính mình?”

Ta lắc đầu.

“Ma ma, ta không muốn bị Vương Nam Chi coi như kẻ ngốc mà lừa gạt nữa.

Ta muốn lớn lên bên cạnh ma ma.”



Bình luận